ngang tàng chiếm đoạt
Ngang Tàng Chiếm Đoạt: Em Đừng Hòng Thoát! Chương 3. Ngang Tàng Chiếm Đoạt: Em Đừng Hòng Thoát! Chương 3. Chương trước Chương tiếp "Khôngggg!!!" Vân Khê mở to mắt nhìn lên trần nhà, lại nhìn xung quanh một lượt mới biết đây là phòng mình, lại đang là đêm khuya, yên tâm
Cùng đọc truyện Ngang Tàng Chiếm Đoạt: Em Đừng Hòng Thoát! của tác giả Tình Văn tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại website. Thể loại: Ngọt, sủng, sắc, hắc bang, HE. Người nào không coi được H thì làm ơn cút ra chỗ khác, ăn nói hàm hồ với tui là không yên đâu đấy =))
Ngang Tàng Chiếm Đoạt: Em Đừng Hòng Thoát! Chương 12. Màu Nền Màu Chữ: Font Chữ: Cỡ Chữ: Kiểu Màu: Đóng Reset "Không là cái gì hết!"
Ngang Tàng Chiếm Đoạt: Em Đừng Hòng Thoát! Bên dưới của hắn đã có phản ứng từ lúc nào, đây là lần đầu tiên hắn khao khát được chiếm hữu, được đâm sâu vào một người phụ nữ như thế! Hai mắt Tần Khiêm lúc này đỏ ngầu, Vân Khê có chút sợ hãi, sợ hắn
Read Chương 9 from the story Ngang tàng chiếm đoạt: Em đừng hòng thoát! - Tình Văn by tinhvann (Tình Văn) with 69,000 reads. hắcbang, ngọt, tinhvan. "Vân Kh
Site De Rencontres Serieuses Pour Seniors. Huyết Vũ trở về ngôi nhà mà những ngày qua hắn đã sống. Hắn phát hiện dường như mỗi lần gặp Mã Thy thì tâm trạng hắn càng nặng nề hơn. Có lẽ do cô gái đó không phải là Vân Khê, có lẽ hắn thật sự nên buông bỏ. Có lẽ biểu cảm cùng hành động của cô ta không chân thật, hắn đã nhìn ra sự giả tạo trong đôi mắt ấy nhưng hắn lại làm như không biết, tự thôi miên mình. Cũng có lẽ Mã Thy không mang lại cảm giác ấm áp như Lạc Vũ đã từng trao cho hắn... "Lạc Vũ?" Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên cô, nhưng thật tiếc là cô không ở đây. Căn nhà tối om, không có ánh đèn điện. Bên ngoài đã khuya rồi, cô còn đi đâu được? Huyết Vũ không chịu được mà bật tất cả đèn điện lên, tuy nhiên vẫn chẳng mang lại cho hắn một chút ấm áp nào cả. Hắn cảm thấy khó chịu vô cùng, tại sao cô không ở đây? Mà quan trọng hơn là tại sao hắn lại khó chịu vì điều đó? Huyết Vũ ngồi vào bàn ăn trống rỗng, chợt hắn phát hiện ra mẫu giấy bên cạnh ấm nước. Nét chữ trên mặt giấy rất mềm mại, lại rất rõ ràng, Huyết Vũ đọc từng câu từng chữ cô đã viết, sắc mặt ngày càng khó coi. Đợi đến khi đọc xong dòng chữ cuối cùng, tay Huyết Vũ vô thức nhàu nát mảnh giấy trong cơn giận dữ của mình. Cái gì mà về quê nghỉ ngơi một thời gian, cái gì mà nếu hắn muốn thì cứ dọn đồ ra khỏi đây hả? Ai cho phép? Ai cho phép cô ta bỏ đi chứ? "Lạc Vũ! Cô đã thật sự chọc giận tôi rồi đấy!"- Lạc Vũ đứng trước biển lớn, cánh tay đưa ra sau đầu để giữ lấy nón cói của mình không bị gió cuốn bay đi. Đây là quê hương của cô, một nơi tuyệt đẹp, có biển, có núi, không bao giờ chán. Cô đã nghỉ việc y tá của mình ở thành phố kia, trở về quê mình làm việc cho một bệnh viện nhỏ. Qua một thời gian nữa cô sẽ bán căn nhà kia và hoàn toàn về đây sinh sống Quyết định này cũng không hẳn là vì Huyết Vũ, thật ra mấy hôm trước khi rời đi mẹ đã gọi cho cô. Bà nói trước đây cho con gái lập nghiệp ở thành phố là vì muốn con trưởng thành, giờ đây sức khỏe của ba mẹ đã không còn tốt như trước nữa, quan trọng là vì nhớ con gái thôi. Lúc đó Lạc Vũ đã rất đắn đo, cô không muốn ba mẹ mình lúc tuổi già cũng không có ai chăm sóc, hơn nữa cô vẫn chưa báo hiếu được gì cho họ. Nhưng mà còn Huyết Vũ, cô cũng không nỡ xa hắn. Đến ngày hôm đó, cô mới thật sự ra quyết định mà không hề lưu luyến. Tuy tình cảm này vẫn đang cháy trong lòng, nhưng cô tin rồi nó cũng sẽ tắt hẳn mà thôi. "Tiểu Vũ." "Có chuyện gì sao?" Lạc Vũ cười nhẹ, người đàn ông trước mặt cô là con của một người hàng xóm. Không biết vô tình hay cố ý mà cô thường nghe mẹ khen ngợi về anh ta, cô chỉ đi dạo bình thường cũng có thể gặp hắn. "À, gió lớn quá, anh sợ em bị lạnh." Quách Khải thật thà nói, không hiểu sao hắn thường bắt gặp cô đứng nhìn ra biển trong im lặng, ánh mắt chất chứa điều gì đó mà hắn không hiểu được. "Không sao đâu, em ở đây một chút nữa sẽ vào ngay." Quách Khải nghe vậy cũng gật đầu nhưng vẫn đứng tại đây với cô. Không hiểu sao trong lòng hắn cứ muốn tìm hiểu thêm về cô gái này. "Lạc Vũ!" Một giọng nam lạnh lẽo đến đáng sợ vang lên giữa sóng biển, Lạc Vũ không kiềm chế được mà run lên. Nhưng cô không quan tâm điều đó, cái cô quan tâm là giọng nói này thật quen thuộc. Vẫn là cái giọng trầm lạnh như đang phẫn nộ điều gì đó của hắn. Lạc Vũ chậm rãi quay qua phía phát ra tiếng nói. Cô thậm chí còn không tin nổi vào mắt mình, làm sao hắn có thể ở đây? "Huyết Vũ?" Cô gọi hắn, lại thấy hắn cứ thế mà tiến lại gần mình hơn thì cô đã biết cô không hoa mắt. Là hắn thật sự, nhưng sao hắn lại ở đây? "Cô to gan lắm." Lạc Vũ ngớ người, còn có run sợ, cô đã làm gì chứ? Tại sao hắn lại tức giận như thế? Trong khi Lạc Vũ không biết nên nói gì thì người bên cạnh đã không nhịn được mà lên tiếng "Anh kia anh là ai? Tại sao lại hung dữ với cô ấy như vậy?" "Không liên quan anh. Cút!" Sắc mặt Huyết Vũ lạnh lẽo vô cùng, tốt nhất tên này nên cút đi thật xa và thật nhanh, nếu không hắn sẽ không kiềm chế được mà đánh tên này. Lúc này Lạc Vũ mới tỉnh người, vội vàng nói với Quách Khải "Anh Quách Khải, anh đi trước đi, đây là người quen của em, không sao đâu." Huyết Vũ cứ như một tên xã hội đen, Quách Khải mà làm trái lời chắc chắn là vào viện nằm nhiều ngày không khỏi! "Nhưng mà..." "Anh nghe lời em." Quách Khải hết cách đành rời đi, lúc này cô mới có thể nhìn thẳng mặt Huyết Vũ. "Tại sao anh lại đến đây?" Huyết Vũ đen mặt, định nói thì khựng lại. Bởi vì hắn cũng không biết! Tại sao hắn lại chạy đến đây? Hắn chỉ biết là khi đó hắn tức giận cực kỳ, sau đó liền không suy nghĩ gọi cho Mã Thy, hắn đã nói nhưng câu rất lạnh lùng và vạch trần những lời nói dối của cô ta. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô ta sụp đổ, lòng hắn bỗng nhẹ nhõm hẳn đi. Sau đó hắn lại nhờ thám tử điều tra về Lạc Vũ, những nơi cô đã đi. Chờ nhiều ngày mới có kết quả thì hắn liền đi đến nơi này. Hắn không biết tại sao, chỉ biết bản thân thật muốn nhìn thấy cô một lần nữa, mong muốn ăn những món mà cô nấu.
Đánh giá từ 43 lượt Ngang Tàng Chiếm Đoạt Em Đừng Hòng Thoát - Đang tiến hành - Tình VănnGiới thiệu truyện ngôn tình hấp dẫn nàyCâu chuyện xoay quanh mối tình giữa ông trùm hắc đạo đầy quyền lực và một nữ chủ tịch nhân mạnh mẽ, quyết có vẻ ngoài tuyệt mỹ đến nổi mọi người phụ nữ, thậm chí cả đàn ông cũng sùng bái mà ngước nhìn. Chỉ là mọi vẻ đẹp của hắn dường như bị lu mờ không ít bởi khí chất đáng sợ mà hắn tỏa ra, đôi mắt sáng quắc như diều hâu lúc nào cũng có thể nhìn thấu kẻ đối diện. Khiến hắn chỉ biết lắp bắp mà xin tha!Mà hắn chính là Tần Khiêm - một trong những kẻ đứng đầu thế giới ngầm đầy những cạm bẫy đen cô là Vân Khê, có khuôn mặt dù không động đến son phấn nhưng vẫn luôn rất sắc sảo, hàng lông mi dày và đậm, lông mày rậm chếch thành góc nhọn càng làm nổi bật thần thái của cô. Môi mỏng nhìn nghiêm nghị, mái tóc ngắn ôm sát khuôn mặt, tổng thể khuôn mặt của Vân Khê chính là khuôn mặt mà các nhà đào tạo siêu mẫu khao khát nhất - vô cùng sắc lạnh!Cô chẳng những làm việc nhanh gọn xuất sắc, hiệu suất làm việc không thua một tên đàn ông nào, lại công tư phân minh. Nhân viên luôn tình nguyện tuân thủ tuyệt đối mọi mệnh lệnh mà cô đưa ra. Đối với các doanh nhân thành phố này mà nói, cô chính là một nữ cường nhân thực sự, là một đối thủ cần phải nghiêm túc dè chừng!Hơn nữa, chức chủ tịch mà cô đang có cũng là do Vân Khê tự tay dành lấy, không dựa vào người bố quyền lực của mình, khiến cho người người kính kẻ tàn độc, bá đạo, người còn lại thì cương nghị, mạnh mẽ. Tình yêu của bọn họ rồi sẽ như thế nào?
Cùng đọc truyện Ngang Tàng Chiếm Đoạt Em Đừng Hòng Thoát! của tác giả Tình Văn tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại Ngọt, sủng, sắc, hắc bang, HE. Người nào không coi được H thì làm ơn cút ra chỗ khác, ăn nói hàm hồ với tui là không yên đâu đấy =Có thể nói bộ này được thai nghén từ bộ truyện Đêm ngày sủng nịnh H+ của dung xoay quanh cuộc tình định mệnh giữa một người là trùm hắc đạo và một nữ cường nhân mạnh mẽ quyết Khiêm là nam chính cũng chính là ông trùm hắc đạo một tay che trời, lãnh khốc vô chính là Vân Khê là nữ cường nhân có cá tính mạnh mẽ và độc chính siêu thích nữ chính, nữ chính siêu ghét nam đầu sẽ không có H đâu. Nhưng khi có H mình sẽ viết lời đối thoại nặng một chút. Những bộ khác khi viết H không dám nặng quá vì sợ phá hỏng cốt truyện, nhân vật do mình tạo ra, nhưng bộ này nam nữ chính đều phù hợp để viết nặng hơn...
"Tại... Tại sao?" Vân Khê không tin nổi, hắn là nghiêm túc sao? "Ban đầu tôi bị thu hút bởi khí chất của em, nhưng dần dần quan sát, dường như mọi thứ ở em tôi đều thích! Là em dụ dỗ tôi! Em phải chịu trách nhiệm!" Vân Khê thật muốn mắng người! Khúc đầu hắn nói nghe cũng ổn đi, tới câu cuối thật muốn điên lên với hắn! Ai dụ dỗ hắn, từ đầu cô còn không chú ý đến hắn, nói chi là dụ dỗ hả? Tần Khiêm thấy ánh mắt cô như có lửa, biết cô tức giận rồi, cũng chỉ cười cười rồi đứng lên, hôm nay ép cô tới đây là đủ rồi. "Em sẽ không thoát khỏi tôi đâu. Cứ ở phòng tôi nghỉ ngơi đi." Đến khi hắn ra khỏi phòng, cô mới mệt mỏi mà cuộn chăn lại, tâm trạng thật nặng nề. Đôi mắt cô đỏ ngầu như sắp khóc, nhưng chính cô biết, dù thế nào cô cũng không được rơi lệ. Mười năm trước, Vân Khê mười lăm tuổi, tính cách Vân Khê không cứng cỏi như bây giờ nhưng tựu chung vẫn rất mạnh mẽ, có chủ kiến riêng. Lúc ấy cô vẫn chưa bắt mình ăn mặc giống nam nhân thế này, chỉ đơn giản là ăn mặc thoải mái, năng động...- "Tiểu Khê! Đi chơi không?" Xuân Khanh hí hửng rủ rê. Cô ấy là đứa bạn thân nhất của cô, chơi thân với nhau từ nhỏ đến giờ, có điều... "Cậu bỏ cái từ 'Tiểu' ra đi, có tin tớ cắt lưỡi cậu luôn không?" "Hung dữ quá đ... Hì hì..." Chưa kịp nói hết, Xuân Khanh phải giả vờ cười giả lả, Tiểu Khê lườm ghê quá đi~ Cả hai cứ như thế mà chơi với nhau từ bé đến giờ, ngày nào cũng gặp nhau, cũng cùng đi học, đi chơi chung, Vân Khê cảm thấy, ngoại trừ Vân Nghê, Tiểu Khanh là người cô muốn bảo vệ nhất! Có điều, cô không thể bảo vệ Tiểu Khanh... Ngày hôm đó là ngày cô đau đớn nhất... "Tối quá đi! Hôm nay sao đèn đường bị hư vậy chứ?" Cả hai theo con đường quen thuộc, đi bộ về nhà sau giờ học thêm, có điều hôm nay trời thật tối, đèn đường lại bị hư, không sáng đèn. "Để tớ kêu taxi cho cậu!" Vân Khê nhếch mép cười. "Thôi hù nhau đi! Đi bộ chưa tới 5 phút nữa là về nhà mình rồi!" "Cũng biết nữa sao?" "Hứ!" 'Đoàng' "Á!" Cả hai cùng hoảng sợ hét lên. Từ đâu có vài tên áo đen chạy về phía bọn họ, bọn chúng chia làm hai phe, nổ súng liên hồi. "Chạy mau Tiểu Khanh!" Vân Khê cố bình tĩnh, nắm lấy tay Xuân Khanh muốn chạy nào ngờ.... 'Đoàng đoàng' Lại hai ba phát súng vang lên, một tên chết ngay hướng đi của hai người. Cả hai đều sợ đến cứng người lại, có khi nào bọn chúng sẽ giết họ diệt khẩu luôn không? "Hôm nay là ngày tàn của chúng mày!" Một tên trong số đó rống lên, đưa súng bắn về phía đối thủ. 'Đoàng' Tên đó lại vô cùng nhanh nhạy, né người ra kịp, nhưng mà, đường đạn đó lại nhắm thẳng về phía Vân Khê... "Coi chừng!" Xuân Khanh hét lên một tiếng, ngã người về phía cô... Vân Khê vẫn mở to mắt, nhưng lại chỉ thấy một màu đỏ... Màu đỏ của máu... Cả người hình như bị dính đầy chất lỏng nóng ấm... Nó văng lên nhuộm màu cả đôi mắt... "Tiểu... Tiểu Khanh... Tỉnh lại..." Vân Khê hai tay ôm chặt lấy người Xuân Khanh, run rẩy, nước mắt chảy ra mới làm trôi vết máu... Hai tai của cô ù đi, cuộc đọ súng vẫn tiếp tục, nhưng cô không nghe thấy, trước mắt chỉ có thân thể mềm nhũn của Xuân Khanh, cô lây người cậu ấy mãi mà sao vẫn không nhúc nhích? "Không!" Vân Khê hét lớn, hét đến đau cả cổ họng, nhưng mà bên trái ngực mới là đau nhất! Đau lắm.. Xuân Khanh... Cô không nhớ mình được đưa về nhà thế nào, cô không nhớ bức hình của Tiểu Khanh trong tang lễ ra sao, cô chỉ nhớ hình ảnh mà Tiểu Khanh không màng gì hết lao đến ôm cô, chắn trước ngực cô, bảo vệ cô... Cô không biết mình làm thế nào để tiếp tục đứng lên, cô không biết mình làm thế nào để thôi mơ cái kí ức đau đớn đó. Cô chỉ biết cô đã không còn là Vân Khê lúc trước nữa rồi. Với người khác, cô cứng rắn hơn, mạnh mẽ hơn, nhưng chỉ mình cô biết, cô là yếu đuối hơn, cô độc hơn... Nếu lúc đó cô phản ứng tốt hơn thì sao? Nếu lúc đó cô nhanh nhẹn hơn, ngăn không cho Tiểu Khanh lao vào cô thì thế nào? Tất cả sẽ thay đổi... Mặc đồ của nam nhân, hành xử giống nam nhân, chỉ là công cụ giúp cô cảm thấy mình ổn hơn, mạnh mẽ hơn, có quyết tâm và nghị lực hơn để báo thù cho Tiểu Khanh mà thôi! Nhưng dù thế nào cô vẫn thấy mình thật yếu đuối! Mười năm! Cô mất đến mười năm để tìm ra thủ phạm, cô căm hận hắn! Vốn cô và Tiểu Khanh có đắc tội với ai? Chỉ vì hắn mà cô ấy phải chết! Đều do hắn! Nhưng cô thật vô dụng, quá gấp gáp, quá ngu ngốc, đến việc ám sát hắn cũng không thành, bây giờ còn để hắn truy bắt lại... Cô không cam tâm!-Tiểu Khê của tui 👇 Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác. Lướt Face thấy hình giống quá nên cướp =Mới viết một bộ H+ Mới tên là 'Hợp đồng bạn giường' bạn nào có hứng thú thì ủng hộ nhe
Giới thiệu truyện Ngang Tàng Chiếm Đoạt Em Đừng Hòng Thoát “Ngang Tàng Chiếm Đoạt Em Đừng Hòng Thoát” là câu chuyện ngôn tình có nội dung xoay quanh cặp đôi nhân vật chính là Tần Khiêm và Vân Khê. Một người nghiêm nghị, lạnh lùng, đầy nguy hiểm, một người mạnh mẽ, sắc sảo, quyết đoán. Hai con người họ liệu có thể nên duyên được với nhau? Tần Khiêm là người đứng đầu của cái thế lúc nào cũng bị bao phủ bởi bóng tối và quyền lực đó chính là thế giới ngầm. Hắn có một ngoại hình hoàn hảo, nét đẹp siêu thực khó ai có thể sánh bằng. Không chỉ có phụ nữ bị hắn thu hút mà cả đàn ông cũng vậy. Nhưng đi cùng với vẻ đẹp của hắn còn là tính cách lạnh nhạt, phúc hắc đến mức đáng sợ. Nữ chính của truyện là Vân Khê. Cô có nhan sắc xinh đẹp đến mức động lòng người. Dù không trang điểm nhưng cô vẫn có một vẻ bề ngoại nổi trội hơn bất kỳ cô gái nào. Không những xinh đẹp, cô còn là một người phụ nữ tài giỏi, tự bản thân mình bước chân vào chiếc ghế chủ tịch mà cô đang có. Cuộc tình giữa ông trùm hắc đạo và cô nàng chủ tịch tài năng đến cuối cùng sẽ đi đâu về đâu?
ngang tàng chiếm đoạt