kể về cuộc đời
Vào năm 1993, bạn thân của Keanu Reeves - River Phoenix - qua đời ở tuổi 23 vì lạm dụng chất gây nghiện. Điều đó khiến anh thực sự rất suy sụp bởi người gần gũi nhất với Keanu bỗng chốc rời bỏ anh mà đi. Gần đây khi được hỏi về River Phoenix, Keanu Reeves nói: "Cậu ấy là người tuyệt vời và là một diễn viên có tài.
Viết bài văn kể lại một trải nghiệm của em - Mẫu 4 Tôi là một đứa trẻ ham chơi nên đã từng gây ra nhiều lỗi lầm. Câu chuyện xảy ra khi tôi còn học lớp 5, nhưng là một trải nghiệm mà bây giờ tôi vẫn còn nhớ mãi. Vì là con trai nên tôi rất mê chơi game. Hôm đó là buổi tối thứ năm. Tôi đang ngồi học bài nhưng lại suy nghĩ về trận đấu lúc chiều.
12 Tháng Chín, 2021. By. nguvan. Kể chuyện cuộc đời những thiên tài khắc họa sinh động về cuộc đời, quá trình sáng tạo cùng đóng góp to lớn của những con người vĩ đại đã làm thay đổi cả thế giới. Đó là Leonardo da Vinci, Thomas Edison, Beethoven hay Lev Tolstoy…. Leonardo da
Chuyện đời người đàn ông vô gia cư tốt nghiệp Luật Harvard 3 câu chuyện xúc động về gia đình bạn nên đọc 1 lần trong đời Chuyện người cha phát hiện con gái ngủ với bạn trai ở phòng khách Câu chuyện về những hạt muối Một chuyện nghẹn ngào về lòng tự trọng Câu chuyện trên xe taxi đáng xem và suy ngẫm Chủ đề: câu chuyện cuộc sống ý nghĩa
Ca sĩ Ngọc Phạm - bạn đời của Jimmii Nguyễn - thực hiện bộ ảnh khoe vẻ quyến rũ nhân dịp ra mắt MV 'Chấp nhận', hôm 20/10. Ngọc Phạm kém Jimmii Nguyễn 11 tuổi. Cô chung sống cùng nam ca sĩ gần 20 năm, sinh cho anh ba con, nhưng chưa tổ chức đám cưới. Trong mắt Jimmii Nguyễn
Site De Rencontres Serieuses Pour Seniors. 19 cuốn sách tự truyện hay kể những câu chuyện chân thực và sâu sắc về cuộc đời của những con người đáng kính trọng cả về tài năng lẫn nhân Học – EducatedCô bé Tara sống trên núi, đã vậy còn chưa bao giờ được đi học bởi vì bố của Tara – một người quyết liệt bài bác trường công cũng như bất cứ khía cạnh văn minh nào “phản tự nhiên”, phản lại ý Chúa – muốn như thế. Thậm chí cô bé này không có cả giấy khai sinh, nghĩa là trong hệ thống xã hội cô không tồn tại. Tara tồn tại theo “luật” của bố cô được định nghĩa qua những công việc nhằm sửa soạn cho ngày Tận thế, những lao động khổ ải ở bãi phế liệu, và trên hết là nề nếp khắc kỷ tuyệt đối thể hiện lòng sùng kính gái ấy lớn lên hầu như chỉ trong cảm giác vi phạm và tội lỗi – đi học là tội lỗi, rung động với bạn khác giới là tội lỗi, mặc váy và áo thun ôm sát là tay sai của quỷ Sa-tăng. Bố Tara đã nuôi dạy cô cũng như các anh chị em khác ở một “thành trì” kiên cố đến mức cô hầu như không thể quen với những lời khen, với tình cảm ân cần, ưu ái. Tara Westover không hề hư cấu chuỗi kịch tính trong đời mình đọc tự truyện, chúng ta sẽ thấy tác giả luôn lo ngại việc kể sai, kể sót từ chuỗi vận nạn của chính cô đến những tai nạn lần lượt xảy ra với các thành viên gia đình, mà hầu như tất cả đều bắt nguồn nơi tính cách, lối sống kì dị của ông bố. Song càng lật mở những trang sách thì tim chúng ta càng thắt lại với câu hỏi Sao kia, chuyện này là có thật?Tara Westover đã vượt qua cái có thật ấy, dĩ nhiên chẳng hề theo cách thẳng băng, dễ dàng, để được đi học; và mãi về sau, khi trở thành Tiến sỹ tại Đại học Cambridge lừng danh, cô đã buộc phải chấp nhận tình cảnh đứt lìa mối quan hệ với hầu hết người ruột Ký Anne FrankĐược tìm thấy trong căn gác áp mái, nơi Anne Frank đã sống hai năm cuối đời mình, từ đó cuốn đó nhật ký đặc sắc của cô đã trở thành một tác phẩm kinh điển của thế giới – một lời nhắc nhở thật mạnh mẽ về sự rùng rợn của chiến tranh và là một lời tuyên bố về tinh thần của loài 1942, Đức Quốc xã chiếm đóng Hà Lan, cô gái Do Thái mười ba tuổi cùng gia đình phải chạy trốn và sống bí mật. Suốt hai năm trời, cho đến khi nơi ẩn náu của họ bị một kẻ đê tiện chỉ điểm cho bọn Gestapo, gia đình Frank cùng một gia đình khác phải sống chen chúc trong “Chái nhà bí mật” của một tòa nhà cũ. Bị tách rời khỏi thế giới bên ngoài, họ phải đối mặt với cái đói, với sự buồn chán, với cuộc sống khắc nghiệt, bị giam hãm và mối đe dọa về bị lộ, về cái chết luôn luôn hiện diện trước nhật ký của mình, Anne Frank ghi lại một cách sống động những trải nghiệm trong thời gian đó. Suy tư, cảm động, rồi hài hước, những miêu tả của cô là một lời ca ngợi về lòng dũng cảm cũng như sự yếu đuối của con người, một bức chân dung tự họa tuyệt vời về một cô gái trẻ thông minh, nhạy cảm, một tài năng hứa hẹn đã bị cắt ngang một cách bi cuốn nhật ký này bạn sẽ thấy cảm thương lẫn kính phục nghị lực và sức sống mãnh liệt của cô gái trẻ, vượt qua sự “gặm nhấm”, “mài mòn” của những toan tính nhỏ mọn, tầm thường ngột ngạt xung quanh để sống và ước Hơi Thở Hóa Thinh KhôngKhi Hơi Thở Hóa Thinh Không là tự truyện của một bác sĩ bị mắc bệnh ung thư phổi. Trong cuốn sách này, tác giả đã chia sẻ những trải nghiệm từ khi mới bắt đầu học ngành y, tiếp xúc với bệnh nhân cho tới khi phát hiện ra mình bị ung thư và phải điều trị lâu rất yêu thích văn chương nên câu chuyện của anh đã được thuật lại theo một phong cách mượt mà, dung dị và đầy cảm xúc. Độc giả cũng được hiểu thêm về triết lý sống, triết lý nghề y của Kalanithi, thông qua ký ức về những ngày anh còn là sinh viên, rồi thực tập, cho đến khi chính thức hành nghề phẫu thuật thần kinh. “Đối với bệnh nhân và gia đình, phẫu thuật não là sự kiện bi thảm nhất mà họ từng phải đối mặt và nó có tác động như bất kỳ một biến cố lớn lao trong đời. Trong những thời điểm nguy cấp đó, câu hỏi không chỉ đơn thuần là sống hay chết mà còn là cuộc sống nào đáng sống.” – Kalanithi luôn biết cách đưa vào câu chuyện những suy nghĩ sâu sắc và đầy sự đồng cảm như bè và gia đình đã dành tặng những lời trìu mến nhất cho con người đáng kính trọng cả về tài năng lẫn nhân cách này. Dù không thể vượt qua cơn bệnh nan y, nhưng thông điệp của tác giả sẽ còn khiến người đọc nhớ – Chất MichelleNội dung của cuốn sách Chất Michelle là những câu chuyện phản ánh chân thực và sâu sắc cuộc đời Michelle Obama do chính tác giả tự kể. Qua từng trang sách, Michelle dẫn dắt độc giả bước vào thế giới riêng của bà – những trải nghiệm đã góp phần tạo nên tố chất rất riêng của Michelle, từ tuổi thơ ở Chicago đến những năm tháng giữ vị trí điều hành, bí quyết cân bằng áp lực giữa công việc và gia đình, cho đến 8 năm quyền lực sống tại Nhà Ký Che GuevaraĐây không phải là câu chuyện về những hành động anh hùng phi thường, hay là những ghi chép của một kẻ nhiều chuyện. Đây là những trải nghiệm để khám phá cuộc sống và cảm xúc thật cùng những ý tưởng trong một cuộc hành trình phiêu lưu lãng tử, đầy vất vả, gian truân xuyên Châu Mỹ La tinh hơn chín tháng của Ernesto Che Guevara và người bạn thân Alberto Granado. Cuộc hành trình thú vị của hai con người trẻ tuổi rong ruổi bên nhau trên một chiếc xe gắn máy cũ cùng với những gì chứng kiến từ thực tế đã thổi bùng lên ngọn lửa ước mơ và khát khao của một con người muốn chinh phục và thay đổi thế giới xung quanh. Và con người đó đã dám sống và làm như vậy. Con người mà sau này khiến cả thế giới phải nể phục. Con người mà cái tên đã trở nên một huyền thoại – Che!Đọc những dòng nhật ký chân thật của Che, chúng ta sẽ được sống lại, đi cùng với cuộc hành trình lý thú của Che, hiểu được tâm hồn lãng mạn, tình cảm và tính cách đặc biệt của Che, và hiểu được những gì mà chàng trai Ernesto cảm nhận được qua cuộc hành trình này đã góp phần lớn tạo nên con người Che sau sinh ra và lớn lên tại Arhentine, tham gia cách mạng và chiến đấu ở Cuba và hy sinh ở Bolivia khi 39 tuổi. Che xuất thân từ một gia đình trung lưu thuộc dòng dõi những người thích dấn thân vào những chuyện phiêu lưu, mạo hiểm. Ngay từ thời thơ ấu, Che đã nghĩ mình thuộc về thế giới này và đất nước Argentina chỉ là nơi sinh ra anh chứ không phải là nơi trú ngụ của anh. Và tất cả những yếu tố đó là cội nguồn của một đứa bé mà số phận đã định trước để trở thành một anh hùng, một con người của mọi con Truyện Andrew CarnegieAndrew Carnegie là một nhà đại tư bản của nước Mỹ nhưng cũng là một trong những người bác ái, đóng góp tài sản, tiền bạc cho sự phát triển của cộng đồng, của quê hương và nhân loại. Sinh năm 1835 ở Xcốt-len, Carnegie đã cùng với gia đình chuyển tới Mỹ. Khi trưởng thành, ở Pittsburgh, ông làm nhân viên điện báo và nhân viên thư ký trong ngành đường sắt và tiếp tục thăng tiến trong công ty đường sắt Pennsylvania. Khi Cuộc Nội chiến nổ ra, ông được giao nhiệm vụ đảm nhiệm hệ thống đường sắt và điện báo của chính phủ Mỹ và ông đã làm xuất sắc công việc này. Ông là người theo Đảng Cộng hoà và là người phản đối chế độ nô lệ. Ngoài khả năng làm việc chăm chỉ, xuất sắc và cách đối xử tốt với mọi người, Carnegie còn có rất tài giỏi trong việc xác định nghề nghiệp. Hệ thống đường sắt của Mỹ phát triển nhanh và ông nói “Việc sản xuất như của chúng tôi khó có thể phát triển để đáp ứng kịp nhu cầu của người dân Mỹ. Nhờ vậy, ông bắt đầu trở nên giàu có và sau khi bán nhà máy sắt thép lớn nhất nước Mỹ, ông trở thành người giàu có nhất thế giới. Ông về nghỉ hưu trong lâu đài Skibo yêu thích ở Xcốt-len và qua đời tại Lenox, Massachusetts vào năm chúc của ông để lại với hơn 100 triệu đô la dành cho việc xây dựng các thư viện công cộng trên khắp nước Mỹ và Anh; ông còn dành tặng rất nhiều quà cho các trường đại học. Ông cũng có nhiều đóng góp để thúc đẩy hoà bình và nghiên cứu các nguyên nhân dẫn tới chiến tranh. Dù bản thân không phải là người có văn hoá cao nhưng Carnegie đánh giá cao giá trị của tư duy cởi mở. Giống như Benjamin Franklin, ông biết rằng “nhà lãnh đạo chính là những người ham mê đọc sách” và của cải có được là từ kiến thức uyên thâm và những suy nghĩ sắc sảo. Khi xây dựng thư viện từ thiện đầu tiên, ông không có huy hiệu. Tuy nhiên ông yêu cầu người ta lấy một tấm bảng và khắc vào đó hình ảnh mặt trời cùng với các tia sáng mặt trời và dòng chữ “Hãy để cho ánh sáng chiếu rọi.”Tự Truyện Helen Keller – Câu Chuyện Đời Tôi“Tôi khởi sự kể lại đời mình với một nỗi e sợ. Nói theo cách nào đó, tôi cảm thấy một sự do dự mang tính dị đoan khi vén mở bức màn che phủ thời thơ ấu của mình như một lớp sương mù vàng vọt. Khi cố phân định những ấn tượng thuở đầu đời, tôi nhận ra rằng thực tế và trí tưởng tượng của mình khá giống nhau trong suốt những năm nối kết quá khứ với hiện tại. Người phụ nữ trưởng thành vẽ lại những trải nghiệm ấu thơ theo trí tưởng tượng của riêng mình. Bởi vì, một vài ấn tượng nổi lên rõ mồn một từ những năm đầu đời của tôi; nhưng “những bóng đen của tù ngục lại chìm vào quên lãng”.“Những bóng đen ngục tù” mà tác giả nhắc đến bắt đầu từ lúc bà chưa đầy 20 tháng tuổi, khi cơn sốt viêm màng não đã lấy đi của bà những gì bình thường nhất mà mỗi con người đều được sở hữu. Và cuốn sách mà chúng ta đang cầm trên tay cũng chính là hành trình dài hơn 20 năm mà Helen Keller đã trải qua kể từ khi trở thành người khiếm thị. Trải qua từng ấy năm sống với bóng tối và sự im lặng đến đáng sợ, nhưng những thách thức của cuộc đời dường như là không đủ để đánh gục một trong những người phụ nữ vĩ đại nhất của Thế kỷ XIX. Vượt qua thời thơ ấu gian khó trong hoàn cảnh không thể dùng đôi mắt để nhìn, đôi tai để nghe và trò chuyện như một người bình thường, Helen Keller đã trở thành một biểu tượng của tinh thần tự lực phi thường, đồng thời truyền tải nguồn nghị lực sống vô tận cho những con người cùng cảnh ngộ “Tính cách không thể phát triển một cách dễ dàng trong bình lặng. Chỉ qua thử thách và gian khổ, tâm hồn ta mới trở nên mạnh mẽ hơn, hoài bão hình thành, công thành danh tựu”.Hoang Dã – Hành trình tìm lại mình trên đường mòn Pacific CrestHoang dã là cuốn hồi ký của Cheryl Strayed về chuyến hành trình đi bộ dọc theo đường mòn Pacific Crest Trail khi cô 26 tuổi. Sau khi trải qua những năm tháng tàn tạ, mất phương hướng, phải chịu đựng cái chết của người mẹ thân yêu và cuộc ly dị đầy đau khổ, cô đã quyết tâm “xách balo lên và đi”. Và trong suốt cuộc hành trình dài hơn 1000 dặm, cô đã gặp được rất nhiều người, vượt qua nhiều thử thách tưởng chừng như không thể, để rồi chiêm nghiệm lại cuộc đời, tìm lại được chính Truyện Của Một YogiXuất bản lần đầu năm 1946, gần bảy mươi năm qua, Tự truyện của một yogi đã cuốn hút hàng triệu độc giả khắp nơi trên thế giới. Được đánh giá là một trong 100 cuốn sách tâm linh hay nhất thế kỷ 20, câu chuyện về cuộc đời đặc biệt của Paramahansan Yogananda đưa độc giả vào một hành trình khám phá khó quên thế giới của các thánh và yogi, khoa học và phép màu, cái chết và sự phục một trí tuệ uyên thâm và sự hóm hỉnh đáng mến, thầy đã soi tỏ những bí ẩn thâm sâu của đời người và của vũ trụ – mở rộng con tim và khối óc cho niềm vui, cái đẹp và những khả năng tinh thần vô hạn vốn tồn tại trong mỗi con người. Qua cuốn sách và chính cuộc đời hành đạo của mình, Paramahansan Yogananda, cũng như Gandhi, đã đưa tâm linh vào xu thế chủ đạo của xã Chuyện Thật Như ĐùaRichard Feynman 1918-1988, người đoạt giải Nobel về Vật lý, đã kể về những cuộc phiêu lưu kỳ quặc. Bằng một giọng quá tài tình ông tường thuật lại trong cuốn sách những trải nghiệm của mình khi trao đổi các ý tưởng về Vật lý nguyên tử với Einstein và Bohr cũng như các mưu mẹo về cờ bạc với Nick the Greek; khi mở những cái két khủng lưu giữ những bí mật hạt nhân được bảo quản cẩn trọng nhất; khi đệm trống bongo cho một vở ba-lê; khi vẽ một nữ đấu sĩ bò tót ở trần – và nhiều trải nghiệm khác của một bản năng rất đỗi ngạc nhiên. Nói gọn lại, đây là cuộc sống của Feynman trong tất cả niềm tự hào khác thường của nó – một pha trộn tinh tế của trí thông minh đỉnh cao, tính ham hiểu biết không có giới hạn, và sự tự tin tuyệt đỉnhLâu Đài Thủy TinhLâu đài thủy tinh là một cuốn hồi ký đặc biệt về một gia đình khác thường, mạnh mẽ và độc nhất vô nhị. Khi tỉnh táo, cha của Jeannette là một người tuyệt vời đầy thu hút giúp trí tưởng tượng của các con mình bay bổng, dạy cho các con vật lí, địa chất, và cách đối diện với cuộc sống không chút sợ hãi. Nhưng khi say xỉn thì ông lại quậy phá và không trung thực. Mẹ cô là người phụ nữ yêu thích tự do ghét cay ghét đắng cuộc sống thường nhật theo khuôn khổ và không muốn gánh nặng nuôi dưỡng gia đứa trẻ nhà Walls phải học cách tự chăm sóc bản thân. Chúng tự mặc quần áo, tự tìm thức ăn, bảo vệ lẫn nhau, và cuối cùng tìm được đường lên New York. Cha mẹ chúng đi theo các con, nhưng lại chọn cuộc sống vô gia cư trong khi các con mình làm ăn khấm đài thủy tinh thật sự đáng kinh ngạc – một cuốn hồi ký tràn ngập tình yêu của một gia đình lạ lùng nhưng chung thủy.“Chúng ta không đổi được những quân bài đã chia, chỉ có thể đổi cách chơi những quân bài đó.” Randy PauschThực tế, đã có nhiều giáo sư được mời thuyết trình “Bài giảng cuối cùng” trước khi chia tay giảng đường. Khi đó họ thường chia sẻ về những thất bại cũng như những tinh hoa rút tỉa từ cuộc đời và sự nghiệp của mỗi cá nhân. Trong khi nghe thuyết trình, cử tọa bao giờ cũng day dứt trước câu hỏi Giả như đây là cơ hội cuối cùng thì ta có thể gửi gắm thông điệp gì đến mọi người? Nếu ngày mai phải ra đi thì ta muốn cái gì sẽ là di sản để lại cho đời?Khi Randy Pausch, Giáo sư Tin học giảng dạy tại Carnegie Mellon, được yêu cầu thuyết trình một bài giảng như vậy, ông hình dung đó sẽ là buổi thuyết trình cuối cùng, bởi ông vừa được chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Nhưng bài giảng của ông – “Chạm tay vào ước mơ tuổi thơ” – không phải là về cái chết mà là về quá trình vượt qua các chướng ngại, về việc lan tỏa cách thức hiện thực hóa ước mơ đến người khác và không bao giờ để hoài phí bất kỳ khoảnh khắc nào trong đời bởi “Thời gian là tất cả những gì bạn có. Một ngày nào đó, bạn sẽ nhận ra bạn có ít hơn là bạn nghĩ”. Đó là triết lý mà Randy đúc kết từ cuộc quyển sách này, Randy Pausch đã kết hợp nhuần nhụy giữa óc hài hước, văn phong cuốn hút và sự uyên thâm, đĩnh đạc, giúp cho bài giảng của ông trở thành một hiện tượng lưu dấu ấn trong lòng các thế hệ độc giả. Đây chắc chắn sẽ là cuốn sách được chuyền tay nhau bởi nhiều thế hệ tương Nghiện Giày – Tự Truyện Của Nhà Sáng Lập NIKEMột câu chuyện cuốn hút, và truyền cảm hứng…. 24 tuổi, lấy bằng MBA ở Đại học Stanford, trăn trở với những câu hỏi lớn của cuộc đời, băn khoăn không biết tiếp tục làm việc cho một tập đoàn lớn hay tạo dựng sư nghiệp riêng cho mình… 24 tuổi, năm 1962, Phil Knight quyết định rằng con đường khác thường mới là lựa chọn duy nhất dành cho ông… Rồi ông khoác ba lô đi đến Tokyo, Hongkong, Bangkok, Việt Nam, Calcutta, Kathmandu, Bombay, Cairo, Jerusalem, Rome, Florence, Milan, Venice, Paris,, Munich, Vienna, London, Hy Lạp… Để rồi khi về lại quê nhà ở bang Oregon, ông quyết định mở công ty nhập khẩu giày chạy từ Nhật. Ban đầu chỉ một đôi để thử, rồi vài chục đôi, bán tại tầng hầm của gia đình bố mẹ Phil. Đam mê, quyết tâm, dám chấp nhận thất bại, vượt qua nhiều chông gai từ chuyện thiếu vốn, đến chuyện cạnh tranh từ đối thủ nhập khẩu khác… Phil Knight đã đưa công ty nhập khẩu giày ra đời với 50 đô-la mượn của bố phát triển đến doanh nghiệp có doanh số hơn 1 triệu đô-la chỉ 10 năm sau đó, năm Là MalalaHành trình đấu tranh cho quyền được giáo dục của một cô gái đã thay đổi thế chuyện có tác động mạnh của Malala sẽ mở ra trước mắt bạn một thế giới khác, sẽ làm bạn tin vào hi vọng, sự thật, phép màu cũng như khả năng rằng một người – một con người trẻ tuổi, có thể truyền cảm hứng, tạo ra thay đổi trong cộng đồng mình sống và xa hơn tự truyện ấn tượng và xúc động, về tinh thần nữ quyền mạnh mẽ, về cuộc đấu tranh cho quyền được giáo dục không ngừng nghỉ của một cô gái đời kỳ lạ của Nikola TeslaĐược mệnh danh là “nhà khoa học điên” của giới vật lý, Tesla là người đi tiên phong đưa kỹ thuật điện, điện từ vào đời sống. Với cách tư duy kỳ lạ của mình, ông đã có đến khoảng 300 bằng phát minh, tiêu biểu như động cơ điện không đồng bộ hay lõi Tesla. Rất nhiều phát minh của Tesla đang được ứng dụng trong các thiết bị điện xung quanh ta ngày không dễ để hiểu thấu hết những gì đang diễn ra trong đầu Tesla, một thiên tài với trí nhớ hình ảnh, biết tám thứ tiếng và có tầm nhìn vượt thời đại. Những gì ông đã viết trong quyển sách này có thể kỳ lạ và khó tin, nhưng hãy nhớ rằng, người ta đã mất gần một thế kỷ để biết những gì Tesla đề xuất là chính xác và khả thi!Hy vọng quý bạn đọc có thể nhìn ra được điều gì đó mới mẻ trong những câu chữ của Tesla, bởi đó có thể là những hiểu biết giúp ta thay đổi cả thế giới Truyện Richard Branson – Đường Ra Biển LớnVới vẻ ngoài phong trần, “bụi bặm”, mái tóc bồng bềnh và luôn chỉ diện áo sơ mi cùng quần bò, ít ai nghĩ rằng Richard Branson – người đàn ông mang phong cách “hippi” – lại là một tỷ phú giàu có, sở hữu trong tay hơn 250 công ty lớn nhỏ với doanh thu mỗi năm khoảng 5 tỷ từ những ngày đầu mới chập chững bước đi trên con đường kinh doanh đầy chông gai, Richard Branson đã tự viết nên những quy tắc của riêng mình để xây dựng một hệ thống các công ty mang thương hiệu Virgin với mật độ hiện diện rộng khắp toàn cầu, nhưng lại không hề có trụ sở chính, không hề có hệ thống phân cấp quản lý và quan liêu. Cho đến hiện tại, rất nhiều nhà kinh tế học vẫn không thể giải thích vì sao và bằng cách nào Richard Branson có thể tạo nên được những kỳ tích không tưởng với mô hình quản lý kỳ lạ như Branson đã đem đến cho nhân loại hình mẫu mới về một doanh nhân năng động, chăm chỉ và thành công cả trong sự nghiệp lẫn cuộc sống hàng ngày. Đối với ông, gia đình, bạn bè, hạnh phúc cùng những chuyến phiêu lưu mạo hiểm luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc Điều Tôi Biết ChắcCâu chuyện về Oprah Winfrey là nghị lực sống cho phụ nữ trên thế giới trong suốt 30 năm qua. Cuộc đời, những nỗ lực của bà được tập hợp trong “Những điều tôi biết chắc”. Cuốn sách chứa đựng câu chuyện, lời chia sẻ, suy nghĩ, bài học và cả lỗi lầm của Winfrey trong nhiều lĩnh vực trong đời sống. Đây được mệnh danh là một trong những cuốn sách kỹ năng sống đáng đọc, đặc biệt là cho phụ Ông Tự TruyệnCuốn tự truyện kể về những bước thăng trầm của cuộc đời Fukuzawa Yukichi từ khi sinh ra cho đến những năm tháng tuổi già. Qua từng chi tiết nhỏ, từng vấp váp trong đời sống thường nhật hiện lên chân dung một con người kiên nghị, quyết đoán, luôn độc lập trong suy nghĩ, sắc sảo trong phê phán nhưng về mặt tâm tư, tình cảm lại không kém phần trầm lắng, sâu tự truyện còn tái hiện bối cảnh phức tạp của xã hội Nhật Bản với những chuyển biến dữ dội vào nửa cuối thế kỷ XIX qua những trải nghiệm thực tế và con mắt phân tích sắc sảo của một người đương thời. Con đường chông gai của Nhật Bản trong tiếp thu nền văn minh của phương Tây để tăng cường nội lực văn hóa đã và sẽ còn để lại nhiều bài học quý giá cho nhiều quốc gia có những điểm tương đồng, trong đó có Việt thể nói, chưa đọc Phúc ông tự truyện thì chưa thể hiểu nhân cách cũng như tư tưởng của Fukuzawa Yukichi. Cuốn tự truyện không chỉ là lời tự thuật chân thực về những thăng trầm trong cuộc đời của riêng Fukuzawa mà còn tái hiện được cả bối cảnh phức tạp của xã hội Nhật Bản trong thời kỳ chuyển biến dữ dội vào nửa cuối thế kỷ XIX. Và một điều cần nói thêm rằng, tất cả những biến động lớn lao đó của lịch sử Nhật Bản được phản ánh qua những trải nghiệm thực tế, sự phân tích sắc sảo với tư cách người đương thời và bằng giọng kể chân thành, ngôn ngữ giàu nhạc điệu của Fukuzawa, nghĩa là những gì được tái hiện lại trong cuốn tự truyện khác xa với sự tường thuật khuôn mẫu ở bất kỳ một cuốn sách về lịch sử nào Năm Nô LệKhi chế độ nô lệ được xoá bỏ ở miền Bắc nhưng vẫn tồn tại ở miền Nam nước Mỹ, Slomon Northup, một công dân da đen của thành phố New York đã bị bắt cóc rồi đen bán làm nô lệ tận miền Nam. Trong số những câu chuyện về nô lệ từng được viết ra trên thế giới, 12 năm nô lệ thực sự là một cuốn sách vô song, bởi nó là câu chuyện có thật, được viết ra bởi một người từng hít thở bầu không khí tự do phương Bắc lẫn nếm mùi nô lê phương Nam, người từng có một gia đình và được tôn trọng, rồi từng trần lưng hứng đòn roi dưới mặt trời Lousiana gay gắt, đổ mô hôi, nước mắt và cả máu trên những đồn điền mía và bông, những nhánh sông của vùng đầm lầy hoang sơ nước Mỹ…Mười hai năm nô lệ có cả sự chân thật tuyệt đối cũng như một văn phong quyến rũ không ngờ. Dẫu tác giả của nó phải chịu đựng bao khổ đau, những dòng chữ ông viết ra vẫn chưa bao giờ nhuốm màu thù hận. Từ tận đáy lòng, Solomon Northup hẳn là một con người rất tin vào sự bình đẳng của con người. Và bởi chế độ nô lệ đã khuyến khích cái tàn ác trong những người da trắng tàn ác, trói buộc lòng tốt trong những người da trắng tốt bụng, nó đáng bị xoá bỏ như một tất yếu của lịch sử và lương tâm.
13 câu nói nổi tiếng của Steve Jobs Cố CEO của Apple đã đưa ra những bài học sâu sắc về cuộc sống, triết lý kinh doanh phản ánh thông qua các sản phẩm và sự thành công của Apple. Bill Gates và Steve Jobs nghĩ gì về nhau Cùng năm sinh, cùng có tầm nhìn lớn, vừa là đối tác vừa là đối thủ, hai con người với hai phong cách hoàn toàn khác nhau ấy đã hình thành nên một mối quan hệ được coi là thú vị và gay cấn nhất trong giới công nghệ. Steve Jobs âm thầm làm từ thiện suốt 20 năm Ngoài những lời ca ngợi, một trong những điều nhà đồng sáng lập Apple bị chỉ trích gay gắt nhất chính là việc ông thờ ơ với các chương trình thiện nguyện. Tuy nhiên, thực tế hoàn toàn ngược lại. Bill Gates xúc động khi kể về lần cuối gặp Steve Jobs Kênh CBS News cho hay họ đã chứng kiến nhiều cuộc phỏng vấn của Bill Gates trên truyền hình nhưng chưa bao giờ thấy nhà đồng sáng lập Microsoft tỏ ra xúc động như vậy. Một số hình ảnh trong phim tiểu sử Steve Jobs Trang USA Today mới đăng những bức ảnh diễn viên Ashton Kutcher trong vai huyền thoại công nghệ Steve Jobs và Josh Gad trong vai nhà đồng sáng lập Apple Steve Wozniak. Steve Jobs khắc nghiệt và lập dị qua cuốn tiểu sử Cuốn sách của Walter Isaacson ghi lại những câu chuyện được chính Steve Jobs kể lại và giải đáp nhiều thắc mắc của giới công nghệ về nhà đồng sáng lập Apple, vốn rất kín kẽ và không bao giờ lên tiếng trước các tin đồn.>Bí mật cuộc đời Steve Jobs Người nổi tiếng 'kém cỏi' trong mắt Steve Jobs Trong cuốn tiểu sử dài 630 trang của Walter Isaacson, Steve Jobs có những nhận xét đầy hiếu chiến về Bill Gates, tổng thống Mỹ Barack Obama và nhiều nhân vật khác.>Bí mật cuộc đời Steve Jobs qua cuốn tiểu sử Bí mật cuộc đời Steve Jobs qua cuốn tiểu sử Trong cuốn sách Steve Jobs, tác giả Walter Isaacson tiết lộ nhiều thông tin chưa từng được kể về nhà sáng lập Apple như chuyện ông học chữa bệnh ung thư qua Internet, cuộc hôn nhân với bà Laurene Powell... Người hâm mộ đổ về tưởng niệm Steve Jobs Rất đông fan tụ tập bên ngoài trụ sở Apple tại Cupertino Mỹ dù đây là buổi lễ dành riêng cho nhân viên. Trực thăng của một hãng tin đã bay vòng quanh khu vực này trước khi sự kiện bắt đầu tới 40 phút. Bài hát tưởng nhớ Steve Jobs của rapper Việt Nam Ca khúc với phần nhạc đệm được trích từ một số âm thanh của Apple như tiếng "slide to unlock" trên iPhone cùng nhiều âm thanh đặc sắc của "Quả táo" mà người nghe tinh ý rất dễ nhận ra. Nguồn gốc bức chân dung nổi tiếng nhất về Steve Jobs Từ lâu, nhà sáng lập Apple được giới nhiếp ảnh coi là "chủ đề ác mộng" đối với họ mỗi khi tác nghiệp. Fan xếp hàng mua iPhone 4S với kiểu tóc hình Steve Jobs Hôm 14/10, một thanh niên trẻ đã đứng xếp hàng mua iPhone thế hệ mới tại một gian hàng ở Manhattan Mỹ với mái đầu "độc nhất vô nhị" mang hình cựu Giám đốc điều hành Apple. Dấu ấn Steve Jobs trong chuỗi cửa hàng Apple Store Hệ thống Apple Store với những mặt kính tinh xảo không chỉ trở thành biểu tượng kiến trúc mà còn thay đổi hoàn toàn cái nhìn về mô hình chuỗi đại lý bán lẻ sản phẩm.>Canh bạc Apple Store sau 10 năm MacBook Pro biến thành chân dung Steve Jobs Một nhóm người hâm mộ đã có một cách đặc biệt và đầy công phu để tưởng nhớ huyền thoại công nghệ của thế giới họ tháo các bộ phận trong máy tính MacBook Pro và xếp lại thành một bức chân dung hoàn hảo.>Thế giới sững sờ trước tin Steve Jobs ra đi Steve Jobs đã lên kế hoạch cho sản phẩm Apple bốn năm tới Biết mình không còn sống được bao lâu, từ hơn một năm nay, Steve Jobs làm tất cả những gì có thể mà ông tin sẽ đảm bảo cho tương lai của công ty ông yêu quý. Những ngày cuối của Steve Jobs Walter Isaacson, người được Steve Jobs chọn viết tiểu sử, kể lại cuộc gặp cuối cùng của ông với nhà sáng lập Apple cách đây vài tuần, và lý do Jobs muốn phát hành sách.> Huyền thoại Steve Jobs qua đời ở tuổi 56 Triết lý sống của Steve Jobs Một đứa trẻ bị bỏ rơi. Một kẻ bỏ học. Một giám đốc từng bị sa thải. Một doanh nhân thất bại. Steve Jobs đã trải qua nhiều năm tháng sóng gió trước khi ngự trên đỉnh cao của thế giới.> Steve Jobs nói về cuộc đời và cái chết trong diễn văn bất hủ Steve Jobs kể về cuộc đời và cái chết trong diễn văn bất hủ Những lời phát biểu tại lễ tốt nghiệp ở Đại học Stanford năm 2005 về thân thế, sự nghiệp, tình yêu và sự mất mát của Steve Jobs trở thành một trong những bài diễn văn để đời và đáng nhớ nhất trong lịch sử nhân loại.>Huyền thoại Steve Jobs qua đời ở tuổi 56 / Cộng đồng iFan sững sờ trước tin Steve Jobs ra đi / Video tưởng niệm Steve Jobs Nến và iPad tưởng nhớ Steve Jobs ngoài trụ sở Apple Hoa, nến và và hình ảnh Steve Jobs trên iPhone, iPad được người hâm mộ đặt bên ngoài trụ sở Apple, tại các cửa hàng Apple Store và trên con đường vào nhà ông.>Huyền thoại Steve Jobs qua đời ở tuổi 56 / Cộng đồng iFan sững sờ trước tin Steve Jobs ra đi / Video tưởng niệm Steve Jobs Thế giới sững sờ trước tin Steve Jobs ra đi Dù đã biết trước Steve Jobs không còn khỏe mạnh từ khi từ chức Tổng giám đốc Apple, người hâm mộ vẫn bất ngờ khi hãng này thông báo ông qua đời chỉ một ngày sau khi họ tổ chức sự kiện quan trọng ra mắt iPhone 4S.>Huyền thoại Steve Jobs qua đời / Nến và iPad bên ngoài trụ sở Apple
Mục lục Kể chuyện Bác Hồ và những ngày đầu Người ra đi tìm đường cứu nước Xuống tàu ra đi tìm đường cứu nước Công việc làm bồi tàu Đến Luân – đôn, học tiếng Anh, câu chuyện cào tuyết, về ông già Ét-cốp-phi-e Gặp Bùi Quang Chiêu “Ơ! Ở Pháp cũng có người nghèo như bên ta!” 10 câu chuyện ngắn về Bác và bài học rút ra Mẩu chuyện 1 Bài học về giản dị và tiết kiệm Mẩu chuyện 2 Bài học về thời gian Mẩu chuyện 3 Bài học về cách ứng xử Mẩu chuyện 4 Lối sống giản dị Mẩu chuyện 5 Bài học về sự công bằng Mẩu chuyện số 6 Dám nghĩ dám làm Mẩu chuyện 7 Bài học về lòng quyết tâm Mẩu chuyện 8 Bài học về chữ tín Mẩu chuyện 9 Bài học về sự sẻ chia Mẩu chuyện 10 Bài học về sự đoàn kết Những câu chuyện về bác và chiến sĩ Chú còn trẻ chú vào hầm trước đi Chú sang xông nhà cho Bác Tấm lòng của Bác Hồ với chiến sĩ Chú ngã có đau không? Bác Hồ với chiến sĩ người dân tộc Câu chuyện về Bác Hồ với thanh niên Thanh niên phải gương mẫu trong đoàn kết và kỷ luật Con đường tuổi trẻ Ba lần được gặp Bác Hồ Những câu chuyện ngắn về Bác với thiếu nhi Đến thăm trường thiếu nhi miền Nam Thiếu nhi Tiệp Khắc với Bác Hồ Đối thủ đáng yêu Dành cho các cháu Các cháu sạch và ngoan thật Quả táo của Bác Hồ Những mẩu chuyện kể về Bác Hồ với phụ nữ Việt Nam Nhớ những lần gặp Bác Cuộc đời con có Bác Bác để lại cho phụ nữ muôn vàn tình thương yêu Cán bộ nữ phải tự học tập nâng cao trình độ Bác Hồ đến Một số câu chuyện ngắn khác về Bác Hồ Một lần nhớ mãi Bác có phải là vua đâu “Lịch sử” ba bộ quần áo của Bác Ngăn nắp và trật tự Bác với miền Nam *Cảnh báo Bài viết dài hơn từ, bạn có thể dùng Mục Lục bên trên để điều hướng đến nội dung mong muốn Bác Hồ - Người đã dành trọn cuộc đời, tâm huyết của mình cho sự nghiệp giải phóng dân tộc, thống nhất đất nước. Hình ảnh về một vị lãnh tụ vĩ đại, đáng kính sẽ mãi vĩnh hằng trong trái tim mỗi thế hệ người Việt Nam và cả bạn bè quốc tế. Dưới đây là một số mẩu chuyện hay về Bác mà chúng tôi đã sưu tầm, hi vọng với những câu chuyện ngắn về Bác sau đây sẽ giúp bạn cảm nhận rõ hơn về vị lãnh tụ của chúng ta từ đó, biết trân trọng hơn từng phút giây được sống và làm theo lời Bác. 1. Kể chuyện Bác Hồ và những ngày đầu Người ra đi tìm đường cứu nước Tháp Mười đẹp nhất bông sen Việt Nam đẹp nhất có tên Bác Hồ. Ca dao Chứng kiến cảnh nhân dân lầm than, nước nhà bị thực dân Pháp đô hộ, người thanh niên trẻ Nguyễn Tất Thành với hành trang là lòng yêu nước, ý chí vững vàng và đôi bàn tay trắng đã đưa nước ta từ một vong quốc nô trở thành một nước tự do, độc lập. Hãy cùng chúng tôi nhìn lại hành trình ra đi tìm đường cứu nước của Người qua những câu chuyện ngắn về Bác Hồ dưới đây. Xuống tàu ra đi tìm đường cứu nước “Trong khi còn học ở Trường Sát–xơ–lúp Lô–ba Chasseloup–Laubat tôi gặp một người thanh niên ở Trung bộ vào Sài Gòn ở nhà một người bạn. Vì cùng một lứa tuổi, cho nên chúng tôi lập tức trở nên đôi bạn thân. Tôi đưa anh đến trước tiệm cà phê của Pháp xem đèn điện, xem chiếu bóng và máy nước. Những cái đó trước kia anh chưa hề thấy. Một hôm tôi mời anh ăn kem. Anh rất lạ. Lần đầu tiên anh mới nếm mùi kem. Sau ít hôm, anh đột nhiên hỏi tôi. “Anh Lê, anh có yêu nước không?” Tôi ngạc nhiên và đáp “Tất nhiên là có chứ!” “Anh có thể giữ bí mật không?” “Có”. “Tôi muốn đi ra ngoài, xem nước Pháp và các nước khác. Sau khi xem xét họ làm như thế nào, tôi sẽ trở về giúp đồng bào chúng ta. Nhưng nếu đi một mình, thật ra cũng có điều mạo hiểm, ví như khi đau ốm… Anh muốn đi với tôi không?” “Nhưng bạn ơi, chúng ta lấy đâu ra tiền mà đi?” “Đây, tiền đây” – Anh bạn của tôi vừa nói vừa giơ hai bàn tay – “Chúng ta sẽ làm việc. Chúng ta sẽ làm bất cứ việc gì để sống và để đi. Thế thì anh cùng đi với tôi chứ?” Bị lôi cuốn vì lòng hăng hái của anh, tôi đồng ý. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ về cuộc phiêu lưu, tôi không có đủ can đảm để giữ lời hứa. Vài ngày sau, tôi không gặp lại anh bạn nữa. Tôi đoán là anh ta đã đi ngoại quốc. Anh ta đi bằng cách nào? Tôi không biết. Về sau, tôi chỉ biết người thanh niên yêu nước đầy nhiệt huyết ấy là Cụ Nguyễn Ái Quốc, là Hồ Chủ tịch của chúng ta ngày nay”. Chính ông Mai ở Hải Phòng, nhân viên cũ trên một chiếc tàu Pháp của hãng “Vận tải hợp nhất” đã cho chúng tôi biết những điều mà ông Lê không rõ. Ông Mai kể lại “Vào khoảng cuối năm 1911 hay 1912 – tôi không nhớ đúng nữa – tôi làm việc ở phòng ăn của các sĩ quan trên tàu. Tàu chúng tôi cập bến Sài Gòn để lấy hàng và đón khách.[1] Công việc làm bồi tàu Một buổi trưa, một người trai trẻ lên tàu. Sau một phút ngập ngừng, anh ta hỏi xin việc. Chúng tôi trả lời là không có việc và có chăng nữa, chúng tôi cũng không có quyền nhận anh ta. Chúng tôi cười vì chàng trai có vẻ một anh học trò, không phải là người lao động như chúng tôi. Chúng tôi nói nhỏ với nhau “Một người như thế có thể làm được công việc gì trên tàu?”. Tôi không hiểu tại sao tôi thấy thương hại anh ta và tôi nói “Đi theo tôi, tôi sẽ dẫn anh đến gặp chủ tàu. Có lẽ ông ta sẽ có việc cho anh làm”. Chủ tàu hỏi “Anh có thể làm việc gì?” “Tôi có thể làm bất cứ việc gì!” – Chàng trai trả lời. “Được, ta sẽ lấy anh làm phụ bếp. Sáng mai anh đến đây nhận việc”. Chàng trai ấy xưng tên là Ba. Vì tôi đã giúp anh ta việc nhỏ ấy, cho nên anh ta rất thân với tôi, và cũng vì anh ta rất dễ mến tôi cũng rất thân với anh ấy. Việc gì tôi làm được là tôi cố làm để giúp anh ta, vì anh ta chưa biết gì cả. Vả lại, anh ấy có can đảm và nhẫn nại. Phụ bếp trên tàu, mỗi ngày anh ta phải làm từ bốn giờ sáng, quét dọn sạch sẽ nhà bếp lớn trên tàu, tối đốt lửa trong các lò. Sau đó đi khuân than, rồi xuống hầm lấy rau, thịt cá, nước đá Công việc khá nặng nhọc vì dưới bếp rất nóng và trong hầm rất rét. Nhất là khi vừa phải vác một bao nặng vừa leo lên những bậc thang trong khi tàu tròng trành. Xong công việc ấy, phải dọn cho bọn chủ bếp Pháp ăn. Sau đấy, nhặt rau, rửa chảo nồi và đun lò lại. Công việc kéo dài suốt ngày. Nhà bếp lo cho bảy, tám trăm người cả nhân viên và hành khách. Có nhiều cái chảo bằng đồng lớn và nặng quá, đến nỗi anh Ba phải kéo lê trên sàn. Và những cái nồi cao quá, anh phải leo lên ghế để chùi nồi. Luôn luôn nghe tiếng “Ba, đem nước đây!” “Ba, dọn chảo đi!” “Ba, thêm than chỗ này, thêm than chỗ kia!” Suốt ngày, anh Ba đẫm nước, hơi và mồ hôi, mình đầy bụi than. Người ta thấy anh Ba phải dùng hết tinh thần và sức lực để làm cho xong công việc. Và hơn nữa vì chưa quen việc, anh phải gọt xong đống củ cải và khoai tây. Anh không biết làm thế nào. Tôi dạy cho anh.[1] Tàu Amiral Latouche Tréville, nơi Nguyễn Tất Thành làm phụ bếp khi rời Tổ quốc ra đi tìm đường cứu nước 6/1911 Đến Luân – đôn, học tiếng Anh, câu chuyện cào tuyết, về ông già Ét-cốp-phi-e Còn anh Ba sau đó rời chiếc tàu nói đi Anh. Anh xin vào làm việc ở tiệm ăn Các–lơ–tông, một tiệm sang có tiếng ở Luân Đôn. Người làm bếp độ trăm người đủ các hạng. Có cả người Pháp, người Anh, người Đức, người Nga, người châu Á và tôi người Việt Nam. Chính ông Ét-cốp-phi-e, ông vua đầu bếp, được huân chương danh dự, điều khiển nhà bếp. Về ông Ét-cốt-phi-e, có một chuyện đáng kể lại Tài nấu bếp của ông ta, thế giới đều biết. Những chủ quán lớn nhất trên thế giới trả tiền rất nhiều để mời ông ta làm chủ bếp. Khi có những yến tiệc lớn, người ta mời ông đến làm thức ăn và điều khiển nhà bếp. Lần vua Đức sang thăm Luân Đôn, vua Anh mời ông Ét-cốp-phi-e phụ trách bữa tiệc. Và tất nhiên với một số lương rất hậu. Ông già Ét-cốt-phi-e kiêu hãnh trả lời “Tôi là người Pháp. Tôi không nấu cho kẻ thù của dân tộc tôi”. “Vâng, bây giờ chúng ta nói chuyện anh Ba. Vào khoảng một năm trước đại chiến, một hôm, tôi gặp ở phòng lau chùi thìa, nĩa, một người Á Đông trẻ tuổi. Tôi không để ý đến anh ấy vì tôi tưởng anh ấy là người Trung Quốc. Đến ngày thứ ba, chính anh ấy đến nói chuyện với tôi bằng tiếng Việt Nam. Cố nhiên tôi rất sung sướng được gặp một người đồng hương. Từ ngày ấy, chúng tôi trở nên đôi bạn thân. “Ai đưa anh đến đây, đến nước Anh?” – Tôi hỏi anh Ba. “Tôi đến đây một mình để học tiếng Anh”. “Hay đấy, nhưng tiếng Anh rất khó học. Đã hai năm tôi ở thành phố này mà không biết hơn, ngoài hai chữ Yes và No vâng và không.” “Phải học chứ. Chúng ta sẽ cùng nhau học.” “Trước khi đến đây, anh làm ở đâu?” “Hôm thứ nhất, tôi nhận việc cào tuyết trong một trường học. Một công việc rất mệt nhọc. Mình mẩy tôi đẫm mồ hôi mà tay chân thì rét cóng. Và cuốc được đống tuyết cũng rất khó khăn vì tuyết trơn. Sau tám giờ làm công việc này, tôi mệt lử và đói bụng. Tôi đành phải bỏ việc. Ông Hiệu trưởng là một người tốt. Ông ấy trả cho tôi cả ngày làm việc sáu đồng và vừa nói vừa cười “Chính thế, công việc này quá sức anh”. Hai ngày sau tôi tìm được một việc khác. Lần này thì phải đốt lò. Từ năm giờ sáng, một người nữa với tôi chui xuống hầm để nhóm lửa. Suốt ngày chúng tôi đổ than thay than trong lò. Ở đây thật đáng sợ. Luôn luôn ở trong cảnh tranh tối tranh sáng. Tôi không biết người ta làm cái gì ở tầng trên, vì không bao giờ tôi lên đấy. Người bạn tôi là một người âm thầm, có lẽ anh ta câm. Suốt hai ngày làm việc, anh ta không hề nói một tiếng. Anh vừa làm việc vừa hút thuốc. Khi nào anh ta cần tôi làm việc thì anh ta ra hiệu. Nhưng không nói một tiếng. Trong hầm hết sức nóng, ngoài trời hết sức rét, và không có đủ quần áo, tôi luôn bị cảm. Vì vậy, tôi nghỉ việc luôn hai tuần lễ. Với số tiền để dành, tôi trả tiền phòng, tiền bơ và bánh mì, và sáu bài học chữ Anh. Khi chỉ còn sáu hào nữa, tôi đến sở tìm việc ở Sô–hô, và người ta đưa tôi đến đây”. Công việc làm từ tám giờ đến mười hai giờ và chiều từ năm giờ đến mười giờ. Hàng ngày, buổi sáng sớm và buổi chiều, anh Ba ngồi trong vườn hoa Hay–đơ Hyde, tay cầm một quyển sách và một cái bút chì. Hàng tuần vào ngày nghỉ, anh đi học tiếng Anh với một giáo sư người Ý. Ba thường khuyên tôi nên học như Ba, nhưng tôi hết sức lười, bây giờ tôi mới tiếc. Mỗi ngày có một người dọn dẹp đồ đạc. Những người phục vụ, sau khi dọn chỗ khách ăn, phải dọn bát đĩa bỏ tất cả chén bát và thức ăn lẫn lộn vào trong một cái thang điện đưa xuống bếp. Lúc bấy giờ người dọn dẹp phải để đồ đạc riêng một bên, bát đĩa để riêng một bên để người ta đem đi rửa. Khi đến lượt anh Ba, anh làm rất cẩn thận. Đáng lẽ vứt thức ăn thừa vào một cái thùng, đôi khi còn cả phần tư con gà, những miếng bít-tết to tướng thì anh giữ gìn sạch sẽ và đưa lại cho nhà bếp. Chú ý đến việc này, ông già Ét-cốp–phi–e hỏi anh “Tại sao anh không quẳng thức ăn thừa vào thùng, như những người kia?” “Không nên vứt đi. Ông có thể cho người nghèo những thứ ấy.” “Ông bạn trẻ của tôi ơi, anh nghe tôi.” Ông Ét-cốt–phi–e vừa nói vừa cười và có vẻ bằng lòng. “Tạm thời anh hãy gác ý nghĩ cách mạng của anh lại một bên, và tôi sẽ dạy cho anh cách làm bếp. Làm ngon và anh sẽ được nhiều tiền. Anh bằng lòng chứ?” Và ông Ét-cốt–phi–e không để cho anh Ba phải rửa bát nữa mà đưa anh vào chỗ làm bánh, với một số lương cao hơn. Thật là một việc lớn xảy ra trong nhà bếp, vì chính là lần đầu tiên mà ông “vua bếp” làm như thế. Anh Ba rất giàu tình cảm. Một hôm tôi gặp anh cầm tờ báo và chảy nước mắt. Tôi hỏi anh vì sao buồn thế. Anh đưa cho tôi tờ báo và giải thích “Anh xem đây. Đây là tin tức ông Thị trưởng Coóc Cook, một nhà đại ái quốc Ailen. Ông ta bị bắt và bị người Anh bỏ tù. Ông ta tuyệt thực. Không những ông không ăn uống, mà còn không nói năng, không cử động nữa. Ông nằm nghiêng một phía im lìm như thế hơn bốn mươi ngày. Da thịt và áo quần phía ấy thối hết. Và ông chết, chết vì tổ quốc. Can đảm biết bao! Dũng cảm biết bao! Một dân tộc có những người như ông Coóc sẽ không bao giờ đầu hàng. Chúng ta cũng thế, chúng ta có những người can đảm như ông Thị trưởng Coóc. Anh có biết chuyện cụ Tống Duy Tân không? Tôi kể cho anh nghe Cụ Tống Duy Tân là một nhà đại trí thức, đấu tranh dũng cảm chống bọn xâm lược Pháp. Cụ bị bắt và nhốt vào trong một cái cũi để gửi đến Bộ Tổng Tư lệnh Pháp. Ngồi trong cũi, Cụ vẫn làm thơ yêu nước. Khi hết giấy, cụ bẻ gẫy quản bút, lấy cật tre làm dao, và mổ bụng, cắt ruột tự tử. Trong những tờ giấy tìm thấy trong cũi, cuối những bài thơ, người ta còn đọc những chữ “Thà chết còn hơn đầu hàng”. Tôi tôn kính tất cả những Tống Duy Tân. Tôi sùng kính tất cả Thị trưởng Coóc. Cái chết của họ làm cho tổ quốc họ sống lại, lòng can đảm của họ bất diệt.” Thế giới đại chiến bùng nổ. Người Pháp ở Luân Đôn nhận lệnh động viên. Nhiều người khóc, nhất là những người đàn bà Pháp. Người Đức bị bắt nhốt vào Trại Tập trung. Họ cũng khóc. Lính Anh bị đưa ra mặt trận, cha mẹ, vợ con họ đều khóc. Anh Ba đến nói với tôi “Xin từ biệt anh Nam.” “Anh đi đâu?” “Tôi đi Pháp.” “Không nói chơi chứ? Nước Pháp đang có chiến tranh. Anh đến Pháp làm gì?” “Tôi đi xem. Tôi sẽ viết thư cho anh.”[1] Gặp Bùi Quang Chiêu Hồi ấy, Bùi Quang Chiêu, kỹ sư canh nông vào làng Tây, đi tầu hạng nhất cùng gia đình. Ông ta đưa con sang Pháp học. Trông thấy Ba, ông ta gọi anh lại và thân mật bảo “Tại sao con lại làm cái nghề khó nhọc này? Bỏ nghề đi. Con nên chọn một nghề khác, danh giá hơn…” Anh Ba lễ phép cảm ơn ông Chiêu, nhưng không nói đồng ý hay không. Đến Mác–xây, chúng tôi lĩnh lương mỗi nhân viên Việt Nam được từ một trăm đến hai trăm quan, thêm vào đấy tiền thưởng của hành khách. Anh Ba là phụ bếp, chỉ được mười quan. Anh ta được ít lương, nhưng anh học được nhiều chuyện mới lạ. Coi tôi là bạn thân thiết nhất, anh ta nói với tôi tất cả những điều anh trông thấy và suy nghĩ.[1] “Ơ! Ở Pháp cũng có người nghèo như bên ta!” Trông thấy những gái điếm đến làm tiền trên tàu, Ba nói với tôi “Tại sao người Pháp không “khai hóa” đồng bào của họ trước khi đi “Khai hoá” chúng ta, sao thế anh Mai?” Tàu điện đối với anh Ba là một chuyện kỳ lạ. Lần đầu tiên anh ta trông thấy những “cái nhà biết chạy” ấy. Cái gì cũng làm anh ta chú ý, vì cái gì đối với anh ta cũng mới cả. Luôn luôn anh ta nói “Lần đầu tiên, tôi mới thấy cái này…” Công việc trong ngày xong, tôi cho anh ta mượn bộ áo quần, và chúng tôi đi đến tiệm cà phê ở đường Ca–nơ–bia. Không cần phải nói, đây là lần đầu tiên anh ta vào tiệm cà phê và cũng là lần đầu tiên người Pháp gọi anh bằng “ông”. Sau những ngày đầu tiên ở Mác–xây, anh Ba tóm tắt cảm tưởng của mình bằng mấy chữ “Người Pháp ở Pháp tốt, lễ phép hơn người Pháp ở Đông dương”. Chúng tôi đi theo tàu lên Ha–vơ–rơ Havre để sửa chữa. Chúng tôi được đưa sang làm việc ở một chiếc tàu khác, trở về Đông Dương. Anh Ba không muốn trở về. Ông chủ đem anh về nhà. Từ đấy, tôi không được tin tức gì của anh Ba nữa…[1] Xem thêm Tìm hiểu ý nghĩa của hành trình vĩ đại đi tìm đường cứu nước của Chủ tịch Hồ Chí Minh 2. 10 câu chuyện ngắn về Bác và bài học rút ra Mẩu chuyện 1 Bài học về giản dị và tiết kiệm GIẢN DỊ VÀ TIẾT KIỆM Bà Nguyễn Thị Liên, nguyên cán bộ Văn phòng Phủ Chủ tịch, kể lại rằng Khi làm việc ở văn phòng Bác, đôi khi bà còn đảm nhận việc khâu, vá quần áo, chăn, màn, áo gối cho Bác. Công việc này giúp bà có điều kiện được gần Bác và học tập được rất nhiều. Kể chuyện Bác Hồ - Tổng hợp 20 mẩu chuyện hay và ý nghĩa nhất về Bác Nguồn Internet Áo Bác rách, có khi vá đi vá lại, Bác mới cho thay. Chiếc áo gối màu xanh hoà bình của Bác, được ông Cần người phục vụ Bác đưa bà vá đi vá lại. Cầm chiếc áo gối của Bác, bà rưng rưng nước mắt, bà nói với ông Cần thay áo gối khác cho Bác dùng nhưng Bác chưa đồng ý. Người vẫn dùng chiếc áo gối vá. Những năm tháng giúp việc ở văn phòng Bác bà đã có những kỷ niệm không bao giờ quên. Bà còn kể rằng Ở Việt Bắc, có một buổi Bác đi công tác về muộn, về qua văn phòng, Bác nghỉ lại một lát vì mệt. Đồng chí Hoàng Hữu Kháng, bảo vệ của Bác nói với bà - Bác mệt không ăn được cơm. Cô nấu cho Bác bát cháo. Bác đang nằm nghỉ nghe thấy thế liền bảo bà - Cô nấu cháo cho Bác bằng cơm nguội ấy, vừa chóng chín, vừa tiết kiệm được gạo, khỏi bỏ phí cơm thừa. Câu chuyện bà kể khiến chúng tôi xúc động và thương Bác quá chừng. Bác thật giản dị và tiết kiệm, chắt chiu như người cha lo cho một gia đình lớn, như cảnh nhà đông con mà còn túng thiếu. Chiếc áo gối vá, bát cháo nấu bằng cơm nguội của vị Chủ tịch nước có tác động lớn đến suy nghĩ của mỗi con người nhất là hiện nay, Đảng và Nhà nước ta thực hiện cuộc vận động “Học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức và phong cách Hồ Chí Minh”.[2] Bài học kinh nghiệm Câu chuyện nhỏ trên thấy rằng chúng ta cần noi gương ở Bác đức tính giản dị và tiết kiệm. Tiết kiệm có thể giúp những người còn khó khăn hơn chúng ta, giúp cho những người thật sự cần giúp đỡ, như thế ta sẽ vui mà người nhận cũng sẽ cùng vui. Xem thêm Tình cảm của Bác Hồ với thiếu nhi Mẩu chuyện 2 Bài học về thời gian THỜI GIAN QUÝ BÁU LẮM Năm 1945, mở đầu bài nói chuyện tại lễ tốt nghiệp khóa V Trường huấn luyện cán bộ Việt Nam, Chủ tịch Hồ Chí Minh thẳng thắn góp ý “Trong giấy mời tới đây nói 8 giờ bắt đầu, bây giờ là 8 giờ 10 phút rồi mà nhiều người vẫn chưa đến. Tôi khuyên anh em phải làm việc cho đúng giờ, vì thời gian quý báu lắm”.Cũng về giờ giấc, trong kháng chiến chống Pháp, một đồng chí sĩ quan cấp tướng đến làm việc với Bác chậm 15 phút, tất nhiên là có lý do Mưa to, suối lũ, ngựa không qua được. Bác bảo - Chú làm tướng mà chậm đi mất 15 phút thì bộ đội của chú sẽ hiệp đồng sai bao nhiêu? Hôm nay chú đã chủ quan không chuẩn bị đủ phương án, nên chú không giành được chủ động”. Một lần khác, Bác và đồng bào phải đợi một đồng chí cán bộ đến để bắt đầu cuộc họp. Bác hỏi - Chú đến muộn mấy phút? - Thưa Bác, chậm mất 10 phút ạ! - Chú tính thế không đúng, 10 phút của chú phải nhân với 500 người đợi ở đây. Năm 1953, Bác quyết định đến thăm lớp chỉnh huấn của anh em trí thức, lúc đó đang bước vào cuộc đấu tranh tư tưởng gay go. Sắp đến giờ lên đường bỗng trời đổ mưa xối xả. Các đồng chí làm việc bên cạnh Bác đề nghị cho hoãn đến một buổi khác. Có đồng chí còn đề nghị tập trung lớp học ở một địa điểm gần nơi ở của Bác… Nhưng bác không đồng ý - Đã hẹn thì phải đến, đến cho đúng giờ, đợi trời tạnh thì đến bao giờ? Thà chỉ mình bác và vài chú nữa chịu ướt còn hơn để cả lớp phải chờ uổng công!. Thế là Bác lên đường đến thăm lớp chỉnh huấn đúng lịch trình trong tiếng reo hò sung sướng của các học viên…Bác Hồ của chúng ta quý thời gian của mình bao nhiêu thì cũng quý thời gian của người khác bấy nhiêu. Chính vì vậy, trong suốt cuộc đời Bác không để bất cứ ai đợi mình. Sự quý trọng thời gian của Bác thực sự là tấm gương sáng để chúng ta học tập.[3] Bài học kinh nghiệm Quỹ thời gian của con người là có hạn. Người ta có thể làm lại một cái nhà, một con đường,… nhưng không thể lấy lại được một tích tắc thời gian đã mất đi. Chính vì lẽ đó mà thời gian còn quý hơn vàng, bạc. Tiết kiệm thời gian là tiết kiệm thông minh và văn minh nhất. Mỗi người đều có thể tiết kiệm được thời gian của mình. Tuy nhiên, để thực hiện điều đó chúng ta cần phải làm việc phải có kế hoạch cụ thể, chi tiết; làm việc ngăn nắp, gọn gàng; thầy cô chuẩn bị bài chu đáo trước khi lên lớp, lên lớp đúng giờ, sử dụng hiệu quả giờ học; cán bộ cần chuẩn bị nội dung tốt trước khi tiến hành tổ chức hội họp, tiếp dân,... Đó chính là tiết kiệm thời gian của mình và của mọi người. Xem thêm Sống 'Cần, Kiệm, Liêm, Chính, Chí công vô tư' như 72 lời dạy của Bác Hồ Mẩu chuyện 3 Bài học về cách ứng xử NƯỚC NÓNG, NƯỚC NGUỘI Buổi đầu kháng chiến chống Pháp, có một đồng chí cán bộ Trung đoàn thường hay quát mắng chiến sĩ. Đồng chí này đã từng làm giao thông, bảo vệ Bác đi ra nước ngoài trước Cách mạng tháng Tám. Được tin nhân dân phản ánh về đồng chí này, một hôm, Bác cho gọi lên Việt Bắc. Bác dặn trạm đón tiếp, dù đồng chí này có đến sớm, cũng giữa trưa mới cho đồng chí ấy vào gặp Bác. Trời mùa hè, nắng chang chang, đi bộ đúng ngọ nên đồng chí Trung đoàn vã cả mồ hôi, người như bốc lửa. Đến nơi, Bác đã chờ sẵn. Trên bàn đặt hai cốc nước, một cốc nước sôi có ý chừng vừa như mới rót, bốc hơi nghi ngút, còn cốc kia là nước lạnh. Sau khi chào hỏi xong, Bác chỉ vào cốc nước nóng nói - Chú uống đi. Đồng chí cán bộ kêu lên - Trời! Nắng thế này mà Bác lại cho nước nóng làm sao cháu uống được. Bác mỉm cười - À ra thế. Thế chú thích uống nước nguội, mát không? - Dạ có ạ. Bác nghiêm nét mặt nói - Nước nóng, cả chú và tôi đều không uống được. Khi chú nóng, cả chiến sĩ của chú và cả tôi cũng không tiếp thu được. Hòa nhã, điềm đạm cũng như cốc nước nguội dễ uống, dễ tiếp thu hơn. Hiểu ý Bác giáo dục, đồng chí cán bộ nhận lỗi, hứa sẽ sửa chữa.[4] Bài học kinh nghiệm Qua câu chuyện này chúng ta thấy được sự quan tâm của Bác đến cách quản lý con người, một bài học về tâm lý và cách ứng xử sâu sắc, khôn khéo cho tất cả chúng ta. Khi giận dữ rất dễ mất kiểm soát bản thân mình, khi giận lên chúng ta có thể làm nhiều việc mà không suy nghĩ đến hậu quả của nó, hoặc đưa ra một số quyết định không mấy sáng suốt, nói ra những điều không nên… chỉ để thỏa mãn cơn giận. Tồi tệ hơn, vì cơn giận chúng ta có thể vô tình làm tổn thương đến những người xung quanh. Lưu lại trong ký ức của họ một hình ảnh không tốt đẹp. Vì vậy, trong mọi trường hợp hãy thật bình tĩnh, xử lý khéo léo tình huống để có được kết quả tốt nhất. Xem thêm 14 bài thơ khắc họa chân dung Bác Hồ Mẩu chuyện 4 Lối sống giản dị ĐÔI DÉP BÁC HỒ Đôi dép của Bác “ra đời’’ vào năm 1947, được ’chế tạo’’ từ một chiếc lốp ô tô quân sự của thực dân Pháp bị bộ đội ta phục kích tại Việt Bắc. Đôi dép đo cắt không dày lắm, quai trước to bản, quai sau nhỏ rất vừa chân Bác. Trên đường công tác, Bác nói vui với các cán bộ đi cùng - Đây là đôi hài vạn dặm trong truyện cổ tích ngày xưa... Đôi hài thần đất, đi đến đâu mà chẳng được. Gặp suối hoặc trời mưa trơn, bùn nước vào dép khó đi, Bác tụt dép, xách tay. Đi thăm bà con nông dân, sải chân trên các cánh đồng đang cấy, đang vụ gặt, Bác lại xắn quần cao lội ruộng, tay xách hoặc nách kẹp đôi dép... Mười một năm rồi vẫn đôi dép ấy... Các chiến sĩ cảnh vệ cũng đã đôi ba lần “xin’’ Bác đổi dép nhưng Bác bảo “vẫn còn đi được’’. Kể chuyện Bác Hồ - Tổng hợp 20 mẩu chuyện hay và ý nghĩa nhất về Bác Nguồn Internet Cho đến lần đi thăm Ấn Độ, khi Bác lên máy bay, ngồi trong buồng riêng thì mọi người trong tổ cảnh vệ lập mẹo giấu dép đi, để sẵn một đôi giày mới... Máy bay hạ cánh xuống Niu-đê-li, Bác tìm dép. Mọi người thưa Có lẽ đã cất xuống khoang hàng của máy bay rồi... Thưa Bác.... - Bác biết các chú cất dép của Bác đi chứ gì. Nước ta còn chưa được độc lập hoàn toàn, nhân dân ta còn khó khăn, Bác đi dép cao su nhưng bên trong lại có đôi tất mới thế là đủ lắm mà vẫn lịch sự - Bác ôn tồn nói. Vậy là các anh chiến sĩ phải trả lại dép để Bác đi vì dưới đất chủ nhà đang nóng lòng chờ đợi... Trong suốt thời gian Bác ở Ấn Độ, nhiều chính khách, nhà báo, nhà quay phim... rất quan tâm đến đôi dép của Bác. Họ cúi xuống sờ nắn quai dép, thi nhau bấm máy từ nhiều góc độ, ghi ghi chép chép... làm tổ cảnh vệ lại phải một phen xem chừng và bảo vệ “đôi hài thần kỳ” ấy. Năm 1960, Bác đến thăm một đơn vị Hải quân nhân dân Việt Nam. Vẫn đôi dép “thâm niên” ấy, Bác đi thăm nơi ăn, chốn ở, trại chăn nuôi của đơn vị. Các chiến sĩ rồng rắn kéo theo, ai cũng muốn chen chân, vượt lên để được gần Bác hơn. Bác vui cười nắm tay chiến sĩ này, vỗ vai chiến sĩ khác. Bỗng Bác đứng lại - Thôi, các cháu giẫm làm tụt quai dép của Bác rồi... Nghe Bác nói, mọi người dừng lại cúi xuống yên lặng nhìn đôi dép rồi lại ồn ào lên - Thưa Bác, cháu, cháu sửa... - Thưa Bác, cháu, cháu sửa được ạ... Thấy vậy, các chiến sĩ cảnh vệ trong đoàn chỉ đứng cười vì biết đôi dép của Bác đã phải đóng đinh sửa mấy lần rồi...Bác cười nói - Cũng phải để Bác đến chỗ gốc cây kia, có chỗ dựa mà đứng đã chứ! Bác “lẹp xẹp” lết đôi dép đến gốc cây, một tay vịn vào cây, một chân co lên tháo dép ra - Đây! Cháu nào giỏi thì chữa hộ dép cho Bác...Một anh nhanh tay giành lấy chiếc dép, giơ lên nhưng ngớ ra, lúng túng. Anh bên cạnh liếc thấy, “vượt vây” chạy biến... Bác phải giục - Ơ kìa, ngắm mãi thế, nhanh lên cho Bác còn đi chứ. Anh chiến sĩ lúc nãy chạy đi đã trở lại với chiếc búa con, mấy cái đinh - Cháu, để cháu sửa dép...Mọi người dãn ra. Phút chốc, chiếc dép đã được chữa xong. Những chiến sĩ không được may mắn chữa dép phàn nàn - Tại dép của Bác cũ quá. Thưa Bác, Bác thay dép đi ạ.. Bác nhìn các chiến sĩ nói - Các cháu nói đúng... nhưng chỉ đúng có một phần... Đôi dép của Bác cũ nhưng nó chỉ mới tụt quai. Cháu đã chữa lại chắc chắn cho Bác thế này thì nó còn ’thọ’’ lắm! Mua đôi dép khác chẳng đáng là bao, nhưng khi chưa cần thiết cũng chưa nên... Ta phải tiết kiệm vì đất nước ta còn nghèo...[5] Bài học kinh nghiệm Bài học mà chúng ta rút ra được trong câu chuyện này chính là một lối sống giản dị, tiết kiệm ở Bác Hồ. Dù ở địa vị càng cao nhưng Người càng giản dị, trong sạch, cả một đời không xa xỉ, hoang phí. Cuộc đời của Bác là tấm gương sáng ngời về đức Cần, kiệm, liêm, chính, chí công vô tư. Nếp sống giản dị của Bác chính là tấm gương để mỗi người chúng ta noi theo. Xem thêm Những câu chuyện ý nghĩa về Bác Hồ với thiếu nhi Mẩu chuyện 5 Bài học về sự công bằng BA CHIẾC BA LÔ Trong những ngày sống ở Việt Bắc, mỗi lần Bác đi công tác, có hai đồng chí đi cùng. Vì sợ Bác mệt, nên hai đồng chí định mang hộ ba lô cho Bác, nhưng Bác nói - Đi đường rừng, leo núi ai mà chẳng mệt, tập trung đồ vật cho một người mang đi thì người đó càng chóng mệt. Cứ phân ra mỗi người mang một ít. Kể chuyện Bác Hồ - Tổng hợp 20 mẩu chuyện hay và ý nghĩa nhất về Bác Nguồn Internet Khi mọi thứ đã được phân ra cho vào 3 ba lô rồi, Bác còn hỏi thêm - Các chú đã chia đều rồi chứ? Hai đồng chí trả lời - Thưa Bác, rồi ạ. Ba người lên đường, qua một chặng, mọi người dừng chân, Bác đến chỗ đồng chí bên cạnh, xách chiếc ba lô lên. - Tại sao ba lô của chú nặng mà Bác lại nhẹ? Sau đó, Bác mở cả 3 chiếc ba lô ra xem thì thấy ba lô của Bác nhẹ nhất, chỉ có chăn, màn. Bác không đồng ý và nói - Chỉ có lao động thật sự mới đem lại hạnh phúc cho con người. Hai đồng chí kia lại phải san đều các thứ vào 3 chiếc ba lô.[3] Bài học kinh nghiệm Thông qua câu chuyện ngắn Ba chiếc ba lô, chúng ta rút ra được bài học là, trong cuộc sống cần phải biết san sẻ cùng nhau những lúc khó khăn, hoạn nạn, đừng dựa vào quyền cao chức rộng mà đàn áp kẻ yếu thế. Sống phải công bằng mới khiến lòng người khâm phục và nể trọng. Mẩu chuyện số 6 Dám nghĩ dám làm HAI BÀN TAY Năm 1911, năm ấy Bác còn trẻ lắm mới khoảng 21 tuổi. Một hôm anh Ba - tên của Bác hồi ấy, cùng một người bạn đi dạo khắp thành phố Sài Gòn, rồi bỗng đột nhiên anh Ba hỏi người bạn cùng đi - Anh Lê, anh có yêu nước không ? Người bạn đột nhiên đáp - Tất nhiên là có chứ! Anh Ba hỏi tiếp - Anh có thể giữ bí mật không? Người bạn đáp - Có Anh Ba nói tiếp - Tôi muốn đi ra nước ngoài, xem nước Pháp và các nước khác. Sau khi xem xét họ làm như thế nào, Tôi sẽ trở về giúp đồng bào chúng ta. Nhưng đi một mình, thật ra cũng có nhiều mạo hiểm, ví như đau ốm… Anh muốn đi với tôi không ? Anh Lê đáp - Nhưng bạn ơi ! Chúng ta lấy đâu ra tiền mà đi ? - Đây, tiền đây – anh Ba vừa nói vừa giơ hai bàn tay .Chúng ta sẽ làm việc, chúng ta sẽ làm bất cứ việc gì mà sống và để đi. Anh cùng đi với tôi chứ ? Bị lôi cuốn vì lòng hăng hái của Bác, người bạn đồng ý. Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ về cuộc đi có vẻ phiêu lưu, anh Lê không có đủ can đảm để giữ lời hứa. Còn Bác Hồ đã đi ra nước ngoài bằng chính đôi bàn tay của mình. Bác đã làm nhiều nghề khác nhau Phụ bếp, bồi bàn, quét tuyết… và đi khắp năm châu, bốn biển để tìm con đường cứu dân, cứu nước khỏi ách đô hộ của thực dân phong kiến, giải phóng cho dân tộc.[1] Bài học kinh nghiệm Câu chuyện ngắn gọn nhưng nhắc nhở chúng ta rằng, một ý chí kiên định, dũng cảm và sáng suốt, dám nghĩ dám làm sẽ mang đến cho ta những điều bất ngờ, có khi là cả sự thành công. Mẩu chuyện 7 Bài học về lòng quyết tâm BỎ THUỐC LÁ Hút thuốc lá là thú vui duy nhất của Bác như Bác thường nói. Nhưng từ khi bị bệnh, theo lời khuyên của hội đồng thầy thuốc, Bác có kế hoạch quyết tâm bỏ dần. Bác nói - Bác hút thuốc từ lúc còn trẻ nay đã thành thói quen, bây giờ bỏ thì tốt nhưng không dễ, các chú phải giúp Bác bỏ tính xấu này. Rồi Bác tự đề ra chương trình bỏ thuốc dần dần. Lúc đầu là giảm số lượng điếu hút trong ngày. Khi thèm hút thuốc Bác làm một việc gì đó để thu hút sự chú ý, tập trung. Tuổi đã già phải làm như vậy thật quá vất vả. Tập một thứ quen, bỏ một thói quen không dễ chút nào. Phải có một nghị lực phi thường mới làm được. Bác bảo đồng chí giúp việc để cho Bác một vỏ lọ Penixillin ở nơi làm việc và phòng nghỉ. Hút chừng nửa điếu Bác dụi đi để vào lọ đó. Sau hút lại nửa điếu để dành, anh em can bảo thuốc lá hút dở không có lợi, Bác bảo "Nhưng hút thế để có cữ". Với cách làm đó, Bác đã giảm từ cả bao xuống ba bốn điếu một ngày. Cứ như vậy, Bác hút thưa dần. Đầu tháng 3/1968 nhân khi bị cảm ho nhẹ, Bác tự quyết định bỏ hẳn. Mấy ngày sau, trong một tuần lễ anh em vẫn để gói thuốc chỗ bàn làm việc của Bác, nhưng Bác không dùng. Sau một tuần thấy Bác quyết tâm như vậy, anh em cất hẳn thuốc lá. Một tháng sau, khi tiếp đồng chí Vũ Quang, lúc ấy là Bí thư Trung ương Đoàn Thanh niên Lao động Việt Nam, Bác nói Bác đã bỏ quốc lá rồi, chú về vận động thanh niên đừng hút thuốc lá. Sau này Bác có bài thơ Vô đề Thuốc kiêng, rượu cữ đã ba năm, Không bệnh là tiên sướng tuyệt trần Mừng thấy miền Nam luôn thắng lớn, Một năm là cả bốn mùa Xuân [6] Bài học kinh nghiệm Qua câu chuyện này ta hiểu được, trong tất cả công việc, việc làm mà chúng ta yêu thích nếu có quyết tâm thì chắc chắn chúng ta sẽ làm được. Như vậy trong học tập cũng thế, chúng ta nên kiên trì và nhẫn nại dù có khó khăn và trắc trở đến đâu thì cũng phải cố gắng hết mình. Mẩu chuyện 8 Bài học về chữ tín GIỮ LỜI HỨA Hồi ở Pác Bó, Bác Hồ sống rất chan hòa với mọi người. Một hôm được tin Bác đi công tác xa, một trong những em bé thường ngày quấn quýt bên Bác chạy đến cầm tay Bác thưa - Bác ơi, Bác đi công tác về nhớ mua cho cháu một chiếc vòng bạc nhé! Bác cúi xuống nhìn em bé âu yếm, xoa đầu em khẽ nói - Cháu ở nhà nhớ ngoan ngoãn, khi nào Bác về Bác sẽ mua tặng cháu. Nói xong Bác vẫy chào mọi người ra đi. Hơn hai năm sau Bác quay trở về, mọi người mừng rỡ ra đón Bác. Ai cũng vui mừng xúm xít hỏi thăm sức khỏe Bác, không một ai còn nhớ đến chuyện năm xưa. Bỗng Bác mở túi lấy ra một chiếc vòng bạc mới tinh trao tận tay em bé – bây giờ đã là một cô bé. Cô bé và mọi người cảm động đến rơi nước mắt. Bác nói - Cháu nó nhờ mua tức là nó thích lắm, mình là người lớn đã hứa thì phải làm được, đó là "chữ tín". Chúng ta cần phải giữ trọn niềm tin với mọi người.[7] Bài học kinh nghiệm Giữ chữ tín là phẩm chất cao quý trong đời sống xã hội cho nên việc bội tín không chỉ làm xấu bản thân mà con gây tác hại đối với người khác. Lòng tin bắt nguồn từ xã hội hướng tới cái thiện, chữ tín trở thành phạm trù đạo đức trong quan hệ ứng xử giữa con người với con người. Mẩu chuyện 9 Bài học về sự sẻ chia BÁT CHÈ XẺ ĐÔI Đồng chí liên lạc đi công văn 10 giờ đêm mới đến. Bác gọi mang ra một bát, một thìa con. Rồi Bác đem bát chè đậu đen, đường phèn, mà anh em phục vụ vừa mang lên, xẻ một nửa cho đồng chí liên lạc. - Cháu ăn đi! Thấy đồng chí liên lạc ngần ngại, lại có tiếng đằng hắng bên ngoài, Bác giục - Ăn đi, Bác cùng ăn… - Cảm ơn Bác, đồng chí liên lạc ra về. Ra khỏi nhà sàn, xuống sân, đồng chí cấp dưỡng bấm vào vai anh lính thông tin. - Cậu chán quá. Cả ngày Bác có bát chè để bồi dưỡng làm đêm mà cậu lại ăn mất một nửa. - Khổ quá, anh ơi! Em có sung sướng gì đâu. Thương Bác, em vừa ăn ra rớt nước mắt, nhưng không ăn lại sợ Bác không vui, mà ăn thì biết cái chắc là các anh mắng rồi...[3] Bài học kinh nghiệm Qua câu chuyện này Bác đã dạy chúng ta rằng, làm người phải biết quan tâm, sẻ chia với người khác. Chúng ta không nên có thói ích kỉ, chỉ nghĩ cho mình mà nên biết có những hành động thể hiện sự quan tâm tình cảm, qua đó ta sẽ luôn được mọi người xung quanh yêu quý và kính trọng. Mẩu chuyện 10 Bài học về sự đoàn kết BÁC HỒ VỚI CHIẾN SĨ NGƯỜI DÂN TỘC Anh hùng La Văn Cầu, dân tộc Tày mãi mãi không quên bữa cơm của Bác "đãi" với rau, thịt gà… những "sản phẩm" do chính Bác nuôi, trồng. Bác hỏi thăm mẹ Cầu, gửi quà cho mẹ, dặn cán bộ tạo mọi điều kiện để Cầu về thăm mẹ, giúp đỡ gia đình. Nhiều chiến sĩ người dân tộc đã lấy họ Hồ cho mình như Hồ Vai, Hồ Can Lịch, Hồ Văn Bột... Mùa thu năm 1964, chị Choáng Kring Thêm - chiến sĩ người dân tộc Cà Tu, tham gia đoàn đại biểu Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam được ra miền Bắc, gặp Bác Hồ. Chị Thêm kể "Đoàn chúng tôi vừa bước xuống xe thì đã thấy Bác đứng chờ ngay ngoài sân. Kể chuyện Bác Hồ - Tổng hợp 20 mẩu chuyện hay và ý nghĩa nhất về Bác Nguồn Internet Bác ôm hôn thắm thiết các thành viên trong đoàn. Chúng tôi theo Bác đến dãy bàn tiếp khách kê ngay ngoài vườn đầy hoa và nắng. Thấy tôi mặc bộ quần áo dân tộc, Bác nói - Cháu đúng là con gái dân tộc Cà Tu giữ được tính chất của dân tộc mình. Chị Ngân, chị Cao gặp Bác, mừng quá khóc lên. Bác dịu dàng bảo - Các cháu gái đừng khóc. Gặp Bác phải vui chứ. Hai cháu hãy kể cho Bác nghe bà con ta ở tiền tuyến đánh Mỹ như thế nào? Tôi thưa - Thưa Bác, cháu thương, cháu nhớ Bác. Tất cả đồng bào dân tộc miền Nam đều thương nhớ Bác. Sau đó tôi kể Bác nghe một số chuyện chiến đấu của mẹ Giớn, anh Bên, em Thơ...Bác nói - Cuộc kháng chiến của đồng bào miền Nam ta là toàn dân, toàn diện. Trẻ, già, gái, trai, Kinh, Cà Tu, Cà Tang và đồng bào các dân tộc khác đều sản xuất giỏi, chiến đấu giỏi". Tôi hiểu đó là Bác dành tình thương mênh mông của Bác cho tất cả chúng ta.[7] Bài học kinh nghiệm Câu chuyện ngắn gọn nhưng cho chúng ta nhiều bài học lớn Bài học về tình cảm, sự quan tâm đối với các dân tộc anh em trong đại gia đình các dân tộc Việt Nam; bài học về vấn đề đại đoàn kết toàn dân tộc để có thành công lớn... Điều chúng ta phải quan tâm là làm gì để thực hiện đại đoàn kết toàn dân tộc, đặc biệt là việc đề ra các chính sách đối với các dân tộc thiểu số, quan tâm đến các vùng sâu, vùng xa để tạo ra sức mạnh to lớn của cả dân tộc, xây dựng đất nước giàu đẹp, mọi người dân đều ấm no, hạnh phúc. Xem thêm Sống 'Cần, Kiệm, Liêm, Chính, Chí công vô tư' như 72 lời dạy của Bác Hồ Bác Hồ chụp ảnh lưu niệm với cán bộ, chiến sĩ tàu Hải Lâm năm 1961 3. Những câu chuyện về bác và chiến sĩ Có vô vàn những câu chuyện ngắn về Bác Hồ với chiến sĩ nói riêng và đồng bào ta nói chung được ghi chép lại. Nổi bật trong những mẩu chuyện về Bác là hình ảnh Người cha già kính yêu của dân tộc luôn dành tình thương, sự quan tâm đặc biệt cho các chiến sĩ, bộ đội . Chú còn trẻ chú vào hầm trước đi Một ngày tháng 7 năm 1967 ở Hà Nội, đồng chí Mai Văn Bộ được Bác Hồ gọi đến mời cơm tiễn chân trước khi đồng chí lên đường đi Paris nhận nhiệm vụ Tổng đại diện Chính phủ ta bên cạnh Chính phủ Pháp. Trong bữa cơm, Bác kể chuyện về khu Luýc-xăm-bua, Mông-pac-nát, nơi Bác có nhiều kỷ niệm. Bác nói Bác rất yêu Paris, Paris đã dạy cho Người nhiều điều... Bỗng tiếng còi báo động rú lên. Một chiến sĩ bảo vệ yêu cầu Bác và các đồng chí khác xuống hầm. Ít phút sau đã nghe tiếng đạn nổ. - Thưa Bác, tác chiến báo cáo chúng nó đánh cầu Long Biên. Mời Bác vào hầm trú ngay cho. Bác quay lại đồng chí Bộ, nói - Bác già rồi, chẳng bom đế quốc nào ném đâu. Chú còn trẻ, chú cần vào hầm trú ẩn trước. Rồi Bác đẩy đồng chí Bộ đi trước, sau đó đến đồng chí Phạm Văn Đồng, đồng chí cảnh vệ. Bác là người vào hầm trú ẩn sau cùng.[8] Chú sang xông nhà cho Bác Vào các dịp lễ Tết, vẫn có một số anh chị em “ăn cơm tập thể, nằm giường cá nhân” ở lại trực cơ quan. Mồng một Tết âm lịch năm 1956, nhường anh em khác về quê, tôi ở lại bảo vệ cơ quan. Khoảng 9 giờ sáng, khi mọi người đã rộn ràng đi chúc Tết, thì Bác tới. Thấy nhà vắng lặng, chỉ có mỗi mình tôi ngồi ở bàn, Bác mừng tuổi tôi một chiếc bánh chưng, một gói kẹo, chúc tôi nhân dịp năm mới, rồi Bác hỏi - Mồng một Tết chú khai bút cái gì đó? - Thưa Bác, cháu đang viết báo cáo tổng kết công tác năm 1955 của đội ạ. Bác khen - Các chú thật cần cù, chịu khó, quanh năm vất vả. Những ngày mưa dầm gió bấc, Bác ngủ trên nhà, còn các chú phải thức suốt đêm ở dưới vườn. Tết còn phải làm việc. Bác nói tiếp - Chú viết báo cáo ngắn thôi. Kết luận là Toàn đội hết lòng bảo vệ Trung ương Đảng và Chính phủ được an toàn. Không nên nói Bảo vệ Hồ Chủ tịch, vì trong Trung ương Đảng và Chính phủ là có đủ mọi người rồi. Bác nắm tay tôi - Chú sang xông nhà cho Bác đi. Bác phân công tôi rửa ấm chén, còn Bác thì lau bàn ghế và cắm hoa để đón các đồng chí trong Bộ Chính trị sang chúc Tết. Tết năm ấy, tôi lại là người vui nhất.[9] Tấm lòng của Bác Hồ với chiến sĩ Đối với chiến sĩ là những người hy sinh nhiều nhất cho dân tộc, Bác Hồ thường dành cho anh em sự chăm lo, săn sóc tận tình, chu đáo nhất. Mùa đông, thương anh em chiến sĩ rét mướt ở rừng núi hay bưng biền, Bác đem tấm áo lụa của mình được đồng bào tặng, bán đấu giá để lấy tiền mua áo ấm gửi cho các chiến sĩ. Bác thường nói “Chiến sĩ còn đói khổ, tôi ăn ngon sao được!”. “Chiến sĩ còn rách rưới, mình mặc thế này cũng là đầy đủ lắm rồi!”. Mùa hè năm ấy 1967, trời Hà Nội rất nóng. Sức khỏe Bác Hồ đã kém, thần kinh tuổi già cũng suy nhược, dễ bị toát mồ hôi, ướt đầm, có ngày phải thay mấy lần quần áo, có khi hong tại chỗ, rồi lại thay ngay. Bác không cho dùng máy điều hòa nhiệt độ. Bác bảo Mùi nó hôi lắm, Bác không chịu được ! Bác không dùng nên nói vậy thôi, chứ máy đã có nút xả thơm. Thấy trời oi bức quá, Bác nói với đồng chí Vũ Kỳ - Nắng nóng thế này, các chú bộ đội trực phòng không trên nóc hội trường Ba Đình thì chịu sao được ? Các chú ấy có đủ nước uống không? Chú thử lên tìm hiểu xem thế nào, về cho Bác biết. Đồng chí Vũ Kỳ lên, được biết trên đó có một tổ súng máy 14 ly 5. Ụ cát sơ sài, nếu địch bắn vào thì chỉ có hy sinh, rất nguy hiểm. Trời nắng chói, đứng một lúc mà hoa cả mắt. Đồng chí Vũ Kỳ hỏi - Các đồng chí có nước ngọt uống không? - Nước chè thường còn chưa có, lấy đâu ra nước ngọt! Đồng chí Vũ Kỳ về nói lại với Bác, Bác gọi điện ngay cho đồng chí Văn Tiến Dũng - Sao các chú không lo đủ nước uống cho các chiến sĩ trực phòng không? Nghe nói ụ súng trên nóc hội trường Ba Đình rất sơ sài, chú phải lo sửa ngay để đảm bảo an toàn cho chiến sĩ trong chiến đấu! Sau đó Bác bảo đồng chí Vũ Kỳ đi lấy sổ tiết kiệm của Bác, xem tiền tiết kiệm của Bác còn bao nhiêu. Tại sao Bác có tiền tiết kiệm? Lương Bác cao nhất nước, nhưng hàng tháng cũng chỉ đủ tiêu. Mọi chi phí cho sinh hoạt của Bác, từ cái chổi lông gà, đều ghi vào lương cả. Tiền tiết kiệm của Bác là do các báo trả nhuận bút cho Bác. Bác viết báo nhiều, có năm hàng trăm bài. Các báo gửi đến bao nhiêu, văn phòng đều gửi vào sổ tiết kiệm của Bác. Trong kháng chiến chống thực dân Pháp, Bác cũng đã có tiền tiết kiệm. Đến dịp tết Nguyên đán, Bác lại đem chia cho cán bộ các cơ quan chung quanh Bác, mua lợn để đón Xuân. Đồng chí Vũ Kỳ xem sổ và báo cáo - Thưa Bác, còn lại tất cả hơn đồng lúc đó là một món tiền rất lớn, tương đương với khoảng 60 lạng vàng. Bác bảo - Chú chuyển ngay số tiền đó cho Bộ Tổng tham mưu và nói Đó là quà của Bác tặng để mua nước ngọt cho anh em chiến sĩ trực phòng không uống, không phải chỉ cho những chiến sĩ ở Ba Đình, mà cho tất cả các chiến sĩ đang trực chiến trên mâm pháo ở khắp miền Bắc. Nếu số tiền đó không đủ thì yêu cầu địa phương nào có bộ đội phòng không trực chiến góp sức vào cùng lo! Về sau, Bộ Tư lệnh Phòng không Không quân báo cáo lại cho Văn phòng Phủ Chủ tịch biết Số tiền của Bác đủ mua nước uống cho bộ đội phòng không, không quân được một tuần![7] Các chiến sỹ Điện Biên mừng sinh nhật Bác 19/5/1954 Chú ngã có đau không? Vào đầu năm 1954, tiết trời đã sang Xuân, nhưng ở Việt Bắc vẫn còn rét. Gió bấc thổi mạnh, mưa phùn lâm râm gây nên cái lạnh buốt, Bác vẫn làm việc rất khuya. Bác khoác chiếc áo bông đã cũ, miệng ngậm điếu thuốc lá thỉnh thoảng lại hồng lên, tiếng máy chữ lách tách, lách tách đều đều… Trời lạnh, nhưng được đứng gác bên Bác, tôi thấy lòng mình như được sưởi ấm lên. Tôi nhẹ bước chân đi vòng quanh lán. Một lần vừa đi, vừa nghĩ, tôi bị thụt chân xuống một cái hố tránh máy bay. Tôi đang tìm cách để lên khỏi hố, chợt nghe có tiếng bước chân đi về phía mình. Có tiếng hỏi - Chú nào ngã đấy? Chưa kịp nhận ra ai, thì tôi đã thấy hai tay Bác luồn vào hai nách, chòm râu của Bác chạm vào má tôi. Tôi cố trấn tĩnh lại để nói một lời thì giật mình khi thấy Bác không khoác áo bông, Bác đi tất, một chân có guốc, một chân không, nước mắt tôi trào ra. Vừa kéo, Bác vừa hỏi - Chú ngã có đau không? Bác sờ khắp người tôi, nắn chân, nắn tay tôi. Rồi Bác nói - Chú ngã thế đau lắm. Chú cứ ngồi xuống đây bóp chân cho đỡ đau. Ngồi xuống! Ngồi xuống! Tôi bàng hoàng cả người, không tin ở tai mình nữa. Có thật là Bác nói như vậy không! Bác ơi! Bác thương chúng cháu quá! Tôi trả lời Bác - Thưa Bác, cháu không việc gì ạ. Rồi tôi cố gắng bước đi để Bác yên lòng. Bác cười hiền hậu và căn dặn “Bất cứ làm việc gì chú cũng phải cẩn thận”. Rồi Bác quay vào. Tôi đứng nhìn theo Bác cho đến lúc lại nghe tiếng máy chữ của Bác kêu lên lách tách, đều đều trên nhà sàn giữa đêm Việt Bắc.[8] Bác Hồ với chiến sĩ người dân tộc Bác của chúng ta yêu quý mọi chiến sĩ. Đối với các chiến sĩ gái, chiến sĩ người dân tộc, Bác còn chăm sóc hơn vì đây là những người làm cách mạng khó khăn hơn chiến sĩ trai, chiến sĩ người Kinh nhiều. Anh hùng La Văn Cầu, dân tộc Tày mãi mãi không quên bữa cơm của Bác "đãi" với rau, thịt gà… những "sản phẩm" do chính Bác nuôi, trồng. Bác hỏi thăm mẹ Cầu, gửi quà cho mẹ, dặn cán bộ tạo mọi điều kiện để Cầu về thăm mẹ, giúp đỡ gia đình. Nhiều chiến sĩ người dân tộc đã lấy họ Hồ cho mình như Hồ Vai, Hồ Can Lịch, Hồ Văn Bột... Mùa Thu năm 1964, chị Choáng Kring Thêm - chiến sĩ người dân tộc Cà Tu, tham gia đoàn đại biểu Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam được ra miền Bắc, gặp Bác Hồ. Chị Thêm kể "Đoàn chúng tôi vừa bước xuống xe thì đã thấy Bác đứng chờ ngay ngoài sân. Bác ôm hôn thắm thiết các thành viên trong đoàn. Chúng tôi theo Bác đến dãy bàn tiếp khách kê ngay ngoài vườn đầy hoa và nắng. Thấy tôi mặc bộ quần áo dân tộc, Bác nói - Cháu đúng là con gái dân tộc Cà Tu giữ được tính chất của dân tộc mình. Chị Ngân, chị Cao gặp Bác, mừng quá khóc lên. Bác dịu dàng bảo - Các cháu gái đừng khóc. Gặp Bác phải vui chứ. Hai cháu hãy kể cho Bác nghe bà con ta ở tiền tuyến đánh Mỹ như thế nào? Tôi thưa - Thưa Bác, cháu thương, cháu nhớ Bác. Tất cả đồng bào dân tộc miền Nam đều thương nhớ Bác. Sau đó tôi kể Bác nghe một số chuyện chiến đấu của mẹ Giớn, anh Bên, em Thơ... Bác nói - Cuộc kháng chiến của đồng bào miền Nam ta là toàn dân, toàn diện. Trẻ, già, gái, trai, Kinh, Cà Tu, Cà Tang và đồng bào các dân tộc khác đều sản xuất giỏi, chiến đấu giỏi". Tôi hiểu đó là Bác dành tình thương mênh mông của Bác cho tất cả chúng ta.[7] Xem thêm 14 bài thơ khắc họa chân dung Bác Hồ - Vị Cha già hiền từ, giản dị, kính yêu của dân tộc Việt Nam Bác Hồ với các cháu dũng sĩ miền Nam ra thăm miền Bắc 13-2-1969 4. Câu chuyện về Bác Hồ với thanh niên Nhân dịp Tết Nguyên Đán năm 1946, Chủ tịch Hồ Chí Minh viết “Một năm khởi đầu từ mùa xuân. Một đời khởi đầu từ tuổi trẻ. Tuổi trẻ là mùa xuân của xã hội”. Theo Người, đoàn viên, thanh niên là chủ nhân tương lai của đất nước, nước nhà thịnh hay suy, yếu hay mạnh một phần lớn là do các thanh niên. Những mẩu chuyện ngắn về Bác Hồ với thanh niên Việt Nam càng cho thấy Người đặc biệt quan tâm đến lực lượng hậu bị của Đảng, của cách mạng đời sau Thanh niên phải gương mẫu trong đoàn kết và kỷ luật Lần nào gặp Bác, câu đầu tiên Bác thường hỏi là “Thế các cháu có đoàn kết không, có thương yêu nhau không?”, rồi Bác dặn “Thanh niên phải gương mẫu trong đoàn kết và kỷ luật”. Cả chi đoàn đã lấy lời nói đó của Bác làm nội dung tu dưỡng. Mỗi khi có gì va chạm, kém gắn bó với nhau, anh chị em lại rất ân hận là chưa xứng đáng với lời Bác dặn, có anh chị em khóc nức nở vì hối hận chưa thực hiện được theo đúng lời Bác. Có lần Bác hỏi tôi “Trong chi đoàn cháu, có đoàn viên nào có tư tưởng muốn làm “ngôi sao” không?”. Tôi còn đang lúng túng, Bác đã bảo “Biểu diễn thật hay để phục vụ nhân dân được nhiều là tốt. Nhưng nếu có tư tưởng muốn làm “ngôi sao” thì ngôi sao có khi tỏ, có khi lặn, lúc ngôi sao lặn thì lại buồn. Trong đoàn cháu có thanh niên nào có tư tưởng muốn làm “ngôi sao” thì cháu phải giúp đỡ”. Lần cuối cùng tôi được gặp Bác, sau khi đi diễn ở Pháp, Ý, Angiêri, Liên Xô, Trung Quốc... về, cả đoàn lại được quây quần quanh Bác. Tôi là phó trưởng đoàn, nên cũng được đến gặp Bác và báo cáo với Bác là ở Angiêri cũng như ở Pháp, ở Ý... cứ mỗi lần tiết mục của ta hay, họ vỗ tay đến vỡ nhà hát và hô Việt Nam - Hồ Chí Minh, Việt Nam - Điện Biên Phủ. Bác vui vẻ bảo - Thế là người ta hoan nghênh các cháu, các cháu có hếch mũi lên không? Bác đưa tay đẩy mũi lên. Cả đoàn cười rộ và ai nấy đều hiểu đó là Bác có ý răn bảo. Xong Bác bảo “Người ta hoan hô các cháu, hay hoan hô Bác là người ta hoan hô cả dân tộc mình, cả dân tộc Việt Nam anh hùng”...[7] Con đường tuổi trẻ Chủ nhật ngày 16/10/1958, 100 học sinh các trường Chu Văn An, Nguyễn Trãi, Trưng Vương và Nguyễn Huệ đang lao động xây dựng mở rộng đường Cổ Ngư thì Bác đến. Hồ Chủ tịch nói “Hôm nay, Bác đến thăm các cháu tham gia lao động xây dựng thủ đô nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Bác rất vui mừng thấy ở đây có các cháu nam, nữ, các cháu miền Bắc, miền Nam đều khỏe mạnh, hăng hái lao động, như thế là tốt...”. Bác dặn dò học sinh các trường thi đua nhau cùng làm tốt, phát huy sáng kiến tăng năng suất lao động... Bác sẽ đổi tên con đường này là đường Thanh niên. Quan tâm tới công trường của tuổi trẻ thủ đô, ngày 6/6/1959, Hồ Chủ tịch lại đến thăm lần thứ hai giữa lúc học sinh nghỉ hè, tham gia lao động rất đông. Con đường hoàn thành, ngày 5/2/1961, Người đến trồng cây ở vườn hoa đường Thanh niên. Được vinh dự tham gia trồng cây với Người có các đại biểu về dự Đại hội Đoàn Thanh niên lao động Việt Nam thành phố Hà Nội. Nhân dịp này, Hồ Chủ tịch đã nói chuyện về lợi ích việc trồng cây “Nếu mỗi thanh niên một năm trồng 3 cây và chăm sóc thật tốt, 8 triệu thanh niên miền Bắc sẽ trồng được 24 triệu cây, 5 năm sẽ trồng 120 triệu cây. Nếu đem trồng số cây ấy trên đường nối liền Hà Nội - Mạc Tư Khoa thì con đường chủ nghĩa xã hội lên chủ nghĩa cộng sản càng xanh tươi”.[10] Ba lần được gặp Bác Hồ Hồ Thị Thu – Dũng sĩ thiếu niên miền Nam kể Khi cháu ở trong Nam, cháu được nghe các chú đọc lời dạy của Bác Hồ, cháu càng thương nhớ Bác nhiều. Cháu và các bạn cháu mong sao nước nhà thống nhất, cùng đồng bào miền Nam đón Bác vào thăm. Qua thời gian chiến đầu, cháu được Đảng, Mặt trận cho ra miền Bắc để học tập, cháu vinh dự được gặp Bác. Lần đầu cháu được gặp Bác, Bác hỏi cháu đã biết chữ chưa. Cháu khoanh tay trả lời Bác mà nói không nên lời vì cháu cảm động quá. Sau, cháu cố gắng trả lời để Bác nghe – Dạ thưa Bác, cháu chưa biết chữ nào. Vì gia đình cháu nghèo, ba má cháu mất sớm, cháu đông em nên không được đi học. Vừa nói xong, cháu ngước lên nhìn Bác. Hai hàng nước mắt Bác rưng rưng làm cho cháu càng thêm cảm động hơn. Lần thứ hai cháu được gặp Bác. Bác hỏi cháu – Đồng bào miền Nam đấu tranh và chiến đấu như thế nào? Cháu liền đứng lên khoanh tay lại – Dạ, thưa Bác, đồng bào miền Nam đấu tranh không sợ gian khổ, chiến đấu không sợ bị thương, không sợ hy sinh, mà chỉ sợ mù hai mắt, sau này nước nhà thống nhất, Bác vào thăm không nhìn thấy Bác được. Cháu ngước nhìn lên lại thấy Bác rưng rưng nước mắt. Bữa ấy Bác cho cháu ăn cơm. Cháu ngồi bên Bác, Bác gắp thức ăn cho cháu… Lần thứ ba, cháu được gặp Bác ở hội trường Ba Đình. Cháu mừng rỡ chạy lại ôm và hôn Bác. Bác hỏi cháu – Kỳ này cháu có ăn được cơm không, ăn được mấy bát? Cháu đáp – Dạ, thưa Bác, cháu ăn được hai bát ạ! – Ăn thế là ít đấy! Cố ăn nhiều cho khỏe vào. Bác dặn thêm cháu phải giữ gìn sức khỏe cho thật tốt, học tập văn hoá, chính trị, lao động cho thật tất, đoàn kết tốt, thương yêu đồng đội, phải nghe lời các cô, các chú dạy bảo. Sau những giờ phút quý báu ấy cháu ra về, không muốn rời Bác, chỉ mong sao gần Bác luôn luôn. Ngày tháng qua đi, bệnh của cháu lại phát triển nên các chú đưa cháu vào viện. Được tin ấy Bác điện vào thăm cháu. Lúc ấy, bệnh cháu quá nặng, đến khi có tỉnh dậy, các chú nói lại, cháu vô cùng xúc động vì Bác bận bao nhiêu công việc mà vẫn quan tâm đến sức khỏe của cháu. Thời gian sau mặc dù phải đi xa Hà Nội về trường học, hàng ngày cháu vẫn luôn nhớ thực hiện lời Bác dạy.[3] Xem thêm Những lời dạy của Bác Hồ với thanh niên Việt Nam - chủ nhân tương lai của đất nước Bác Hồ tại Đại hội đại biểu toàn quốc Đoàn Thanh niên Cứu quốc 1956 tại Hà Nội 5. Những câu chuyện ngắn về Bác với thiếu nhi “Trẻ em như búp trên cành Biết ăn, ngủ, biết học hành là ngoan.” Trẻ em, Chủ tịch Hồ Chí Minh Sinh thời, Chủ tịch Hồ Chí Minh luôn dành tình cảm yêu thương vô hạn đối với thiếu niên, nhi đồng - thế hệ tương lai của đất nước. Bác luôn quan tâm sát sao đến việc chăm lo cho các cháu từ việc nhỏ đến việc lớn. Và những câu chuyện về Bác Hồ với thiếu niên, nhi đồng càng làm thế hệ sau thêm yêu quý và cảm phục tấm lòng của Bác. Đến thăm trường thiếu nhi miền Nam Nghe tin Bác đến thăm trường thiếu nhi miền Nam, các cô chú phụ trách trường tíu tít chuẩn bị, trang hoàng hội trường đón Bác. Khi Bác đến, tất cả mọi người ùa ra đón Bác và đưa Bác đến hội trường đã được chuẩn bị cờ, hoa lộng lẫy. Nhưng Bác đề nghị dẫn Bác đến nhà bếp và phòng ngủ xem các cháu có được ăn no, ngủ ấm và chăm sóc chu đáo không. Sau đó Bác lấy ra một gói kẹo lớn chia đều cho các cháu. Đang nhìn các cháu ăn kẹo, Bác chợt nhận ra có 1 cháu đang đứng ở góc phòng, nét mặt buồn xo. Bác gọi lại hỏi - Cháu tên là gì? Vì sao lại đứng ở đây? - Cháu tên là Tộ. Vì cháu phạm lỗi, tay bẩn không rửa nên các cô chú phạt, không cho nhận kẹo của Bác. Bác cười bảo bạn Tộ đi rửa tay rồi chia kẹo cho Tộ, sau đó Bác dạy - Từ nay, cháu phải luôn giữ gìn đôi tay cho sạch nhé. Bàn tay con người rất đáng quý. Bạn Tộ rất cảm động trước sự chăm sóc ân cần của Bác. Từ đấy, bạn luôn giữ đôi tay sạch sẽ và rửa tay sạch trước khi ăn.[11] Thiếu nhi Tiệp Khắc với Bác Hồ Trong một lần đến thăm nước Tiệp Khắc, Bác Hồ được tiếp một đoàn thiếu nhi Tiệp Khắc đến thăm Bác. Cháu nào cũng muốn đứng cạnh Bác nên đã chen chúc, tranh giành nhau rất dữ. Để ổn định trật tự, Bác đã nảy ra sáng kiến hỏi các cháu - Các cháu thấy Bác gầy hay mập? Các cháu trả lời - Bác gầy lắm ạ. Bác lại hỏi - Vậy các cháu có muốn Bác gầy không? Các cháu đồng thanh trả lời - Không ạ Bác nói tiếp - Vậy các cháu đừng chen nhau hôn Bác nữa. Hãy cử 1 đại biểu đến hôn Bác thôi. Sau câu nói của Bác, tất cả đều trật tự và cử bạn đội trưởng thay mặt tất cả đến hôn Bác. Bác ôm hôn bạn đội trưởng và cảm ơn các bạn thiếu nhi Tiệp Khắc. Còn các chú bảo vệ thì lại cảm ơn Bác vì Bác đã có sáng kiến duy trì được trật tự mà vẫn giữ được tình cảm yêu quý của thiếu nhi Tiệp Khắc với Bác Hồ. Đối thủ đáng yêu Ngày 7 – 2 - 1958 hơn em thiếu nhi Ấn Độ đồng diễn chào mừng Bác Hồ. Các em hô vang sôi nổi ''Cha, Cha Hồ Bác Hồ. Thủ tướng Nêru ngồi cạnh Bác sung sướng nói vui - Ngài là đối thủ đáng yêu của tôi, vì được các em gọi là Bác. Ở Ấn Độ, các em thiếu nhi chỉ gọi Nêru là Bác, và Bác Hồ là người thứ hai được các em gọi là Bác. Không khí hôm đó vui như ngày hội. Các em ùa lên tặng hoa, có em tặng Bác Hồ hai cái kẹo. Có em mù cả hai mắt được Bác ẵm lên sờ râu, sờ má Bác, rồi ôm chặt lấy Bác một cách âu yếm. Trước tình cảm đó ai cũng cảm động.[7] Kể chuyện Bác Hồ - Tổng hợp 20 mẩu chuyện hay và ý nghĩa nhất về Bác Nguồn Internet Dành cho các cháu Trước khi thiết kế ngôi nhà sàn gỗ của Bác tại Phủ Chủ tịch tầng trên có hai phòng, một phòng Bác dùng vào việc, một phòng nghỉ. Còn tầng dưới là nơi Bác họp và tiếp khách. Bác có ý kiến - Khách của Bác có nhiều, có lúc Bác phải tiếp đông các cháu, vì vậy chú thiết kế cho Bác một hàng ghế xi măng bao quanh. Vâng lời Bác, các đồng chí đã thiết kế hàng ghế đó. Mỗi lần các cháu đến, các cháu đều quây quần bên Bác và được Bác chia bánh kẹo. Một hôm Bác nói với đồng chí giúp việc - Chú xem, khách “tí hon” của Bác khá nhiều, để các cháu vui thì phải có cảnh cho các cháu xem, chú gắng kiếm một chiếc bể về để nuôi cá vàng làm cảnh cho các cháu. Vâng lời Bác, đồng chí giúp việc đi tìm mua một bể nuôi cá đặt tại hành lang của tầng dưới ngôi nhà sàn và thả ba con cá vàng rất đẹp. Hàng ngày, sau giờ làm việc, Bác thường cho cá vàng ăn. Người để dành những mẩu bánh mì làm thức ăn cho cá. Được Bác chăm sóc, ba con cá vàng ngày một lớn và phát triển. Mùa đông trời lạnh, Bác nói - Cá cũng như người, mùa đông phải giữ nhiệt độ đủ ấm. Chú nên làm một chiếc nắp đậy bể cá để bảo đảm độ ấm cho cá. Khách đến thăm nhà Bác, nhất là “khách tí hon” rất thích thú đứng ngắm bể cá vàng. Những con cá màu sắc thật sặc sỡ, tung tăng, lấp lánh, bơi lặn trong bể nước.[3] Các cháu sạch và ngoan thật Đầu năm 1967, Bác Hồ về thăm tỉnh Thái Bình. Các em thiếu nhi xóm Dân Chủ hát vang bài “Giải phóng miền Nam” đón Bác. Bác hỏi - Các cháu có ngoan không - Thưa Bác có ạ! Các cháu cùng trả lời. - Các cháu có vâng lời cha mẹ không? - Thưa Bác có ạ! - Các cháu ăn ở có sạch sẽ không? - Thưa Bác có ạ! - Chìa tay cho Bác xem nào? Những bàn tay xinh xắn, chìa ra trước mặt cho Bác xem. Bác gật đầu hài lòng lắm vì thấy cuộc sống của các cháu nhỏ ở nông thôn đã thay đổi dần với cuộc sống của dân làng. Các cháu sạch và ngoan thật. Bác Hồ lấy kẹo chia cho các cháu rồi lại tiếp tục đi.[7] Quả táo của Bác Hồ Tháng 4/1946, với danh nghĩa là Chủ tịch nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, Bác Hồ sang Pháp để đàm phán với Chính phủ Pháp về những vấn đề có liên quan đến vận mệnh của đất nước. Ông Đốc lý thành phố Paris mở tiệc long trọng thết đãi Bác Hồ. Trước khi ra về, Người chọn lấy một quả táo đẹp trên bàn, bỏ vào túi. Mọi người, kể cả ông Đốc lý đều kinh ngạc chú ý tới việc ấy, ngạc nhiên và không giấu được sự tò mò. Khi Bác Hồ bước ra khỏi phòng, rất đông bà con Việt kiều và cả người Pháp nữa đang đứng đón Bác. Bác chào mọi người. Khi Bác trông thấy một bà mẹ bế một cháu nhỏ cố lách đám đông lại gần, Bác liền giơ tay bế cháu bé và đưa cho cháu bé quả táo. Cử chỉ của Bác Hồ đã làm những người có mặt ở đó từ chỗ tò mò ngạc nhiên đến chỗ vui mừng và cảm phục về tấm lòng yêu trẻ của Bác.[3] Xem thêm Thuộc lòng 5 điều Bác Hồ dạy thiếu niên, nhi đồng nhưng bạn đã hiểu hết ý nghĩa sâu sắc mà Người muốn răn dạy? Bác Hồ đến thăm trường mẫu giáo nội trú đầu tiên của quân đội tại Việt Bắc nhân dịp sinh nhật của Người, ngày 19/5/1953 6. Những mẩu chuyện kể về Bác Hồ với phụ nữ Việt Nam Khi đất nước ta bị dày xéo dưới gót giày của quân xâm lược, Chủ tịch Hồ Chí Minh luôn đặc biệt quan tâm, cảm thông và chia sẻ với người phụ nữ. Bởi phụ nữ là tầng lớp khổ nhất trong những “người cùng khổ”. Họ không chỉ chịu nỗi đau nước mất nhà tan mà còn bị tước đoạt mọi quyền tự do, dân chủ, bị chà đạp lên phẩm giá con người. Chính vì vậy, Chủ tịch Hồ Chí Minh như một người cha, người chú, người anh dành những tình cảm chân tình và khuyên nhủ phụ nữ Việt Nam cố gắng rèn luyện phẩm chất đạo đức để phát huy hết nét đẹp của người phụ nữ. Sau đây là những mẩu chuyện Bác Hồ với phụ nữ Việt Nam để thấy được sự quan tâm và chân tình của Bác dành cho đồng bào ta nói chung và chị em phụ nữ nói riêng. Nhớ những lần gặp Bác Một hôm, chị Như Quỳnh và tôi được cử đến xin ý kiến Bác về tờ báo Tiếng gọi phụ nữ sắp xuất bản. Bác hỏi chúng tôi – Các cô có con chưa? – Dạ chưa ạ! – Thế các cô có biết quấn tã cho bé không? Chúng tôi còn lúng túng chưa kịp trả lời, Bác bảo - Viết báo phụ nữ không thể cứ ngồi trong bốn bức tường rồi nghĩ ra viết điều này điều nọ, mà phải viết về những chuyện, những việc cụ thể, thiết thực trong đời sống hàng ngày của phụ nữ, của bà mẹ, của trẻ em.[12] Cuộc đời con có Bác Năm 1957, Đoàn Văn công Quân đội chúng tôi đi dự Liên hoan sinh viên thế giới và biểu diễn hữu nghị ở một số nước bạn. Trước khi đi, Bác cho gặp để dặn dò, Bác bảo “Phải giữ gìn tình đoàn kết hữu nghị cho tốt, phải tranh thủ học tập các nước bạn, phải giữ gìn kỷ luật, đoàn kết nội bộ, tránh mua bán linh tinh làm ảnh hưởng danh dự…”. Sinh cháu xong, sức khỏe sút kém quá, một đôi lần tôi vắng mặt không biểu diễn được, Bác hỏi các bạn tôi – Tại sao không thấy Kim Ngọc biểu diễn? – Dạ thưa, từ khi sinh cháu chị Ngọc bị yếu ạ! Lần biểu diễn sau, Bác hỏi tôi – Cháu đau yếu làm sao? Có băn khoăn gì không? – Thưa Bác, con bị ốm và rất lo không làm nghệ thuật được nữa ạ. Bác dạy – Cái gì đã từng làm được rồi mà nay vì hoàn cảnh có phần ảnh hưởng thì phải tin rằng mình vẫn có thể làm lại được. Cháu đã từng biểu diễn tốt rồi cơ mà. Nếu vì sức khỏe thì tìm cách chạy chữa, phục hồi. Nếu vì kỹ thuật đuối thì phải tìm tòi nghiên cứu rút kinh nghiệm. Bác lấy tay gõ nhẹ lên đầu tôi – Còn ốm cái đầu này thì phải tìm cách tự khắc phục thôi. Tôi hiểu ra, phải tìm ra nguyên nhân đó là thái độ tốt nhất, không nên nản lòng, nhụt chí. Lại có lần, tôi thưa với Bác – Thưa Bác, sau khi cháu học kỹ thuật thanh nhạc mới về cháu biểu diễn không được hoan nghênh như trước nữa. Bác hỏi – Cháu có hiểu sâu về cách hát các làn điệu dân tộc không? Tôi thành thật thưa – Cháu biết rất ít ạ! – Khoa học và dân tộc đều tốt cả. Nhưng cả hai cháu đều chưa có bao nhiêu thì khác gì người “Chân không đến đất, cật chẳng đến giời”. Yêu nghề thì phải chịu khó học tập, phải khổ luyện mới có kết quả tốt đẹp chứ!.[13] Chủ tịch Hồ Chí Minh và các nữ đại biểu tại Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ III của Đảng, tháng 9/1960 Bác để lại cho phụ nữ muôn vàn tình thương yêu Tháng Tư năm 1950, Đại hội Phụ nữ toàn quốc lần thứ nhất họp để hợp nhất Đoàn Phụ nữ Cứu quốc vào Hội Liên hiệp phụ nữ Việt Nam, tôi được cử trong Ban Tổ chức trực tiếp đón Bác đến dự Đại hội… Sau Đại hội, tôi được Trung ương cử đi học lớp chính trị Mác – Lênin ở Trung Quốc. Trước khi đi, Bác đến thăm anh chị em, Bác ân cần căn dặn “Trung ương cử các cô các chú đi học chứ không phải đi du học. Trước đây con nhà giàu thì họ đi du học nghĩa là vừa chơi vừa học, còn các cô các chú học là để phục vụ Tổ quốc, phục vụ nhân dân”. Bác thân mật kể cho chúng tôi nghe những mẩu chuyện về thời niên thiếu của Bác. Bác nói “Chơi với bạn cũng là học, nhưng cần phải tỉnh táo đừng để bạn lợi dụng mình. Đối với nhân dân có những điều người ta chưa hiểu hoặc không thích thì không nên nói, không nên giải thích nhiều. Phải biết khiêm tốn học hỏi nhân dân thì nhân dân mới vui lòng làm theo đường lối, chính sách của Đảng”. … Tôi sinh cháu được một tháng 24 ngày thì đúng vào dịp Bác đến thăm cơ quan phụ nữ Trung ương. Tất cả các chị em trong cơ quan đều xúm xít quanh Bác để hỏi thăm sức khỏe Bác. Đồng chí Thư ký của Bác nói nhỏ với chị Ái Bác rất ít thì giờ, các chị chỉ nên nói chuyện vui. Nhân lúc Bác hỏi thăm sức khỏe chị em, chị Hoàng Thị Ái và chị Đinh Thị Cẩn báo cáo với Bác ở cơ quan có đồng chí Hảo và đồng chí Huê mới sinh hai cháu gái. Bác hoan hô hội viên tí hon rồi Bác hỏi ngay “Mẹ con các cô ấy có khỏe không?”. Chị Cẩn nói - Thưa Bác, mẹ con đồng chí Huê còn yếu vì sinh cháu thiếu tháng. Rồi chị Cẩn vẫy tay bảo tôi bế cháu ra. Nhìn cháu Bác hỏi ngay - Cô có sữa cho cháu bú không? Tôi thưa - Thưa Bác có ạ! Bác lại căn dặn phải giữ gìn sức khỏe để đủ sữa cho cháu bú… Những lời khuyên của Bác thật là đầm ấm, ruột thịt, tình cảm mà tôi thấy rất cần cho tôi lúc đó.[14] Cán bộ nữ phải tự học tập nâng cao trình độ Đại hội Phụ nữ toàn quốc lần thứ I được tổ chức sau Đại hội Công đoàn toàn quốc và tôi được phân công là Trưởng ban Ban Tổ chức Đại hội. Bác đã đến cơ quan Phụ vận Trung ương để nghe báo cáo về tình hình chuẩn bị Đại hội. Bác dặn dò phải rút kinh nghiệm Đại hội Công đoàn để tổ chức mọi mặt cho tốt hơn nữa… Bác đã góp ý với Đoàn Phụ nữ Trung ương Các cô phải nói lên được tinh thần yêu nước của phụ nữ các tầng lớp, nói lên công lao của phụ nữ nông dân cần cù lao động sản xuất sao huy động được nhiều hơn nữa sự đóng góp của phụ nữ cả nước cho cuộc kháng chiến chống Pháp. Đi đôi với động viên, các cô phải chăm lo quyền lợi thiết thực cho phụ nữ. Chỉ có phụ nữ mới chăm lo được cho phụ nữ. Các chú ấy không lo được cho các cô đâu… Từ khi hòa bình, Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam tổ chức Đại hội lần thứ II và lần thứ III và hai lần này tôi vẫn là Trưởng ban Ban Tổ chức Đại hội. Trong công tác phụ vận, tôi đã ghi nhận nhiều lời dạy của Bác. Bác nói về mục tiêu phấn đấu của người nữ cán bộ Hội. Bác có những ý kiến cụ thể “Các cô phải chống phong kiến, chống mê tín dị đoan và hủ tục lạc hậu. Góp phần giải quyết nạn mù chữ, nạn thất nghiệp cho phụ nữ. Các cô đừng tự ti, đừng hay khóc. Cách mạng là phải đấu tranh, đưa nước mắt ra không giải quyết được gì đâu. Hội Phụ nữ là tổ chức đấu tranh cho quyền lợi của chị em. Cuộc sống của họ phải gắn với Hội, Hội phải lo cho họ. Các cô phải đi vào quần chúng phụ nữ để thấy họ đang gặp khó khăn gì, họ được cái gì và chưa được cái gì. Từ đó nghĩ cách học tập nâng cao trình độ, không dựa vào người khác được đâu. Đảng chỉ giúp một phần mà bản thân mình phải gỡ là chính”.[15] Bác Hồ đến Đầu tháng Tư năm 1950, vào một buổi sáng đầu mùa Hè, ánh nắng pha sương mờ của rừng núi Việt Bắc đang lan tỏa trên mái nhà Hội trường Đại hội, tôi được biết “Bác Hồ sẽ đến thăm Đại hội sáng nay”. Nghe tin lòng tôi bàng hoàng, mong chờ, hồi hộp. Có còi tập hợp, các đoàn báo tin chị em đại biểu lên tập trung ở Hội trường chờ đón Bác… Độ một tiếng sau, Bác vào Hội trường ngồi vào bàn Chủ tịch đoàn, toàn Hội trường đứng dậy vỗ tay không ngớt, Bác giơ tay bảo – Các cô ngồi xuống, nào bây giờ tất cả các cô muốn hỏi gì thì Bác trả lời. Mọi người đương chuẩn bị thì Bác đã nói ngay – Trước khi các cô hỏi, Bác hỏi Lúc đón Bác ở cửa Hội trường có một số các cô tự vệ bồng súng gác ăn mặc rất đẹp, vậy Bác hỏi nếu máy bay Pháp đến bắn phá, các cô có biết dùng súng bắn máy bay không? Cả Hội trường cười ồ vì thực sự đây là những chị em khỏe mạnh được chọn ăn mặc chỉnh tề để có hình thức đón chào Bác cho long trọng. Bác cũng cười rồi nói – Nào các cô hỏi Bác đi. Chị em đua nhau giơ tay. Đoàn nào cũng có người hỏi tình hình trong nước, thế giới đến kinh nghiệm công tác phụ vận ở từng vùng. Riêng tôi chỉ còn nhớ nhất hai ý kiến trả lời của Bác. Ý kiến thứ nhất của một đại biểu hỏi Bác về công tác phụ vận rất khó khăn, có nơi không được cấp ủy quan tâm. Bác bảo – Cán bộ phụ nữ phải có trán cao su kiên trì thuyết phục không sợ gian khổ, đi sâu đi sát quần chúng. Ý kiến thứ hai, một đại biểu mạnh dạn hỏi Bác – Thưa Bác, Bác có lấy vợ không ạ? Tiêu chuẩn bác gái như thế nào ạ? Cả Hội trường đều ngẩng nhìn về phía đồng chí Cẩm Thạch vừa hỏi Bác tỏ vẻ lo ngại. Nhưng Bác cười vang – Cô nào hỏi đấy? Có chứ. Tiêu chuẩn thứ nhất là đẹp, thứ hai là phải tốt, nói thế chứ Bác thấy khó lắm. Cả Hội trường lại cười vang…[16] Xem thêm Chùm thơ hay về vẻ đẹp và thân phận người phụ nữ Việt Nam thời phong kiến cũng như hiện đại Chủ tịch Hồ Chí Minh nói chuyện thân mật với đại biểu Thanh niên xung phong dự Đại hội Thanh niên xung phong chống Mỹ cứu nước toàn miền Bắc tháng 1/1967 7. Một số câu chuyện ngắn khác về Bác Hồ Chủ tịch Hồ Chí Minh đã đi theo Mác, Lênin và các vị cách mạng đàn anh khác nhưng giá trị tư tưởng, phong cách và tấm gương sáng ngời của Bác luôn là ngọn đèn soi sáng con đường đi tới vinh quang của Đảng và nhân ta. Những mẩu chuyện về Bác và ý nghĩa đằng sau mãi là bài học quý giá mà các thế hệ cần học hỏi và noi theo. Một lần nhớ mãi Đầu năm 1967 Bác về Thái Bình. Ô tô đưa Bác đến bến Triều Dương thì phải sang phà. Mấy đồng chính uỷ đến đón, một cán bộ định giới thiệu với Bác. Bác nói - Thôi, thôi đi về cho sớm. Canô mắc cạn loay hoay mãi vẫn chưa cập được bến. Trời chiều, không thể để Bác chờ lâu nên đành phải đưa thuyền nan ra đón Bác vào bờ. Bác trèo lên đê, hỏi cô Định thường vụ tỉnh uỷ - Có còn lối nào đi lý thú hơn nữa không? Cô Định thành thật thưa - Bác phải đi xe, chứ về chúng cháu còn xa lắm. Anh cán bộ đi theo Bác cười - Bác phê bình khéo đấy! Rồi nói khẽ “tưởng bở”. Về xã Tân Hoà, cán bộ địa phương mời Bác ngồi ghế giữa ưu tiên. Bàn kê thì chật, Bác lựa mãi mới đứng lên được. Bác mở đầu như một vế đối - Ghế ưu tiên nên người không nhúc nhích... Anh chị em chỉ biết cười trừ. Đến bữa cơm, Bác giở cơm nắm ra ăn. Cô Định cứ năn nỉ mãi, mời Bác dùng cơm nóng, Bác bảo - Bác dùng cơm này đã quen rồi… Trong bữa cơm có bát dưa. Cô Định cứ gắp mãi dưa, Bác hỏi - Dưa có ngon không? Cô Định nói một mạch - Ngon lắm ạ. Tỉnh chúng cháu năm nay trồng dưa thừa ăn còn đem bán cho các tỉnh bạn. Bác tủm tỉm cười - Dưa này không phải dưa Thái Bình đâu. Dưa Bác đem từ Hà Nội về đấy... Sau này, cô Định nói Chỉ một bần ấy mà tôi nhớ mãi. Học được bao nhiêu điều.[7] Bác có phải là vua đâu Cuối năm 1961, Bác Hồ về quê hương Nghệ An thăm hỏi bà con xã Vĩnh Thành - nơi có phong trào điển hình về trồng cây. Bác đứng giữa nắng trưa nói chuyện với nhân dân khiến nhiều người băn khoăn, lo lắng. Đồng chí Chủ tịch huyện thấy vậy cho tìm mượn được chiếc ô, định dương lên che nắng cho Bác. Thấy vậy Bác quay lại hỏi - Thế chú có đủ ô che cho tất cả đồng bào không? Thôi cất đi, Bác có phải là vua đâu? Kể chuyện Bác Hồ - Tổng hợp 20 mẩu chuyện hay và ý nghĩa nhất về Bác Nguồn Internet Một lần, trong bữa ăn, đồng chí phục vụ dọn lên cho Bác một đĩa cá anh vũ, một loại cá sông quý hiếm thường chỉ có ở khúc sông Bạch Hạc - Việt Trì. Nhìn đĩa cá biết ngay là của hiếm, Bác khen và bảo - Cá ngon quá, thế mà chú Tô tức đồng chí Phạm Văn Đồng lại đi vắng. Thôi, các chú để đến chiều đồng chí Tô về cùng thưởng thức. Tưởng chuyện cũng sẽ qua đi, nhưng đến bữa sau, trong mâm cơm lại có món cá hôm trước. Nhìn đĩa cá, Bác hiểu ngay và tỏ ý không bằng lòng Bác có phải là vua đâu mà phải cúng tiến! Rồi Người kiên quyết bắt mang đi không ăn nữa. Như Bác đã từng nói, ở đời ai chẳng thích ăn ngon mặc đẹp, nhưng nếu miếng ngon đó lại đổi bằng sự mệt nhọc, phiền hà của người khác thì Bác đâu có chấp nhận.[11] “Lịch sử” ba bộ quần áo của Bác Chủ tịch Hồ Chí Minh có hai bộ quần áo được anh em giúp việc đặt tên là “bộ kháng chiến”, “bộ kaki vàng”. ”Bộ kháng chiến” được may từ khi Bác lên Việt Bắc và Bác đã mặc trong suốt những năm kháng chiến chống Pháp. Ngoài hai bộ trên, Bác còn một bộ quân phục màu xanh, một bộ lụa Hà Đông màu gụ. Mùa rét, Bác mặc bên trong một áo len, khoác ngoài một áo “ba-đờ-xuy” chiến lợi phẩm dài quá đầu gối, quà của một đơn vị tặng Người. Trong chiến dịch Biên giới 1950, khi đến thăm thương binh, thấy một chiến sĩ bị mất máu nhiều, rét, Bác đã cởi chiếc “ba-đờ-xuy” này đắp lên người đồng chí đó. Trên chiếc áo quân phục có một miếng mạng ở vai áo phải, “kỷ niệm” một đầu nhọn chiếc đinh đòn gánh của một cụ già dân công phục vụ chiến dịch Biên giới, qua suối, trượt chân ngã đã làm toạc vai áo Bác. Thường khi đưa áo đi giặt, Bác nhắc - Giặt xong các chú xem áo có chỗ nào sờn thì sửa lại cho Bác, đừng đem nhờ các cô ở cơ quan. Các cô hãy còn bận nhiều việc, để dành thì giờ cho các cô chăm sóc dạy dỗ các cháu nhỏ…[7] Ngăn nắp và trật tự Hồi ở Pác Bó, dù sống ở trong hang đá hay trong một lán nhỏ, Bác Hồ vẫn giữ nếp sống ngăn nắp và trật tự. Đồ đạc, tài liệu Bác sắp xếp theo thứ tự riêng, cái nào ra cái đó, không bao giờ lẫn lộn. Sách, báo, tài liệu, Bác xếp để trên các bậc. Ấm chén, bút mực… cũng đều có quy định chỗ để hẳn hoi. Ai động đến là Bác biết. Bác có một chiếc máy chữ mang từ nước ngoài về, thường vẫn dùng để đánh tài liệu. Cứ sau mỗi buổi làm việc, Bác xếp máy chữ vào một túi riêng, còn tài liệu thì bỏ vào thùng sắt đậy cẩn thận. Chả thế mà có hôm báo động, chỉ mấy phút sau Bác đã xếp xong các thứ gọn gàng. Còn đồng chí khác thì chạy tới chạy lui, vấp cả vào nhau. Có đồng chí, thứ cần thiết thì không mang đi, thứ không cần thì lại lấy. Thấy thế, Bác nhẹ nhàng bảo - Gọn gàng, ngăn nắp cũng là một cách bảo mật. Khi hoạt động bí mật cũng như trong nếp sống hàng ngày của người cán bộ các chú phải thường xuyên chú ý rèn luyện. Sau này, khi về sống ở Hà Nội, Bác vẫn giữ nếp sống gọn gàng, ngăn nắp ấy. Trên bàn làm việc của Bác dưới nhà sàn, ngày nào cũng vậy, sau giờ buổi sáng, trước lúc sang ăn cơm, Bác đều xếp tài liệu, sách vở ngay ngắn. Buổi chiều hết giờ làm việc, Bác mang tài liệu lên nhà, mỗi thứ để một nơi theo đúng chỗ quy định. Một lần, đang lúc giữa trưa thì còi thành phố báo động có máy bay Mỹ đến. Bác bình tĩnh từ trên nhà đi xuống cầu thang. Nhìn thấy một số đồng chí bảo vệ tất tưởi chạy ra hầm, quần, áo, súng, đạn, balô không gọn gàng, Bác bảo - Các chú là bộ đội, phải bình tĩnh và luôn luôn sẵn sàng chiến đấu. Lúc có giặc cũng như khi không có giặc. Muốn vậy, trong cuộc sống hàng ngày các chú phải sống ngăn nắp, trật tự và gọn gàng.[7] Bác với miền Nam Có lẽ những tình cảm yêu thương sâu nặng nhất Bác dành trọn cho đồng bào miền Nam. Cây vú sữa, tấm bản đồ, đó là những nơi Bác thường đối diện, trầm tư. Vào các dịp lễ Tết, điều đầu tiên Bác nghĩ tới là đi thăm các trường con em miền Nam. Bác bảo “Các cháu xa nhà, xa quê. Mong người thân lắm. Để Bác đến thăm cho các cháu đỡ buồn”. Hồi đi thăm Trung Quốc, Bác nghỉ lại Nam Ninh, ghé thăm Trường thiếu nhi miền Nam của ta trên đất bạn. Lúc sắp ra về, Bác bắt nhịp bài “Kết đoàn”, các cháu thiếu nhi biết, quây tròn lại, không cho Bác về, các đồng chí công an Trung Quốc lo lắm. Một em nhỏ luồn dưới chân mọi người, tiến về phía Bác, sờ dép, sờ áo Bác, thế là các cháu khác bắt chước, cố xô lại để chạm được tay vào người Bác. Thấy vậy, các đồng chí cảnh vệ ngăn lại. Bác khoát tay cười “Các cháu đánh du kích ta đó”, và xoa đầu từng cháu một. Hồi lâu các cháu bảo nhau tự động giãn ra để Bác về nghỉ.[7] Xem thêm Tìm hiểu về ngày sinh của chủ tịch Hồ Chí Minh và hoàn cảnh lịch sử của đất nước Việt Nam lúc ấy Kể chuyện Bác Hồ - Tổng hợp 20 mẩu chuyện hay và ý nghĩa nhất về Bác Có thể nói, cuộc đời và tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh đã đi vào lịch sử và đời sống tâm hồn dân tộc Việt Nam. Những câu chuyện kể về Bác Hồ thì vô vàn, không thể nào kể hết. Với những mẩu kể chuyện Bác Hồ được chúng tôi chọn lọc trên đây thể hiện tình cảm trân trọng biết ơn, để từ đó, chúng ta biết học tập đức tính tốt của Bác và ngày càng hoàn thiện hơn bản thân. Sưu tầm Nguồn ảnh Internet
Thơ Về Cuộc Đời Hay Nhất ❤️️ Cuộc Đời, Đời Người, Sự Đời ✅ Tham Khảo Những Bài Thơ Hay Về Những Trải Nghiệm Về Đời Của Mỗi Người Thơ Hay Về ĐờiThơ Nói Về Cuộc ĐờiThơ Về Cuộc ĐờiThơ Về ĐờiThơ Nói Về Cuộc Đời Hài HướcThơ Buồn Cuộc ĐờiThơ Hay Về Đời Ngắn GọnNhững Câu Thơ Hay Về Cuộc ĐờiThơ Buồn Về Cuộc ĐờiThơ Về Đời NgườiCâu Thơ Về Cuộc ĐờiThơ Về Sự ĐờiThơ Về Cuộc Đời Tài XếThơ Về Cuộc Đời Bất HạnhThơ Về Cuộc Đời Thong DongThơ Về Cuộc Đời Đàn ÔngThơ Về Cuộc Đời Lênh ĐênhThơ Về Cuộc Đời Màu ĐenThơ Về Cuộc Đời Phụ NữThơ Về Cuộc Đời Cay ĐắngThơ Về Cuộc Đời Người Phụ NữThơ Về Cuộc Đời Bạc BẽoThơ Về Sóng Gió Cuộc ĐờiThơ Về Số Phận Cuộc ĐờiThơ Về Cay Đắng Cuộc ĐờiThơ Về Giông Bão Cuộc ĐờiThơ Về Nghịch Lý Cuộc ĐờiThơ Về Gánh Nặng Cuộc ĐờiThơ Về Ngã Rẽ Cuộc ĐờiThơ Về Cát Bụi Cuộc Đời Đầu tiên, giới thiệu đến bạn bài Thơ Hay Về Đời người ngắn ngủi hay nhất Cuộc đờiSưu tầm Cuộc đời như buổi chợ chiềuĐời người tan hợp dập dìu mây bayYêu thương tay nắm lấy tayĐừng vì cuộc sống, đổi thay chính mình. Cuộc đời quý nhất chữ tìnhVui buồn vẫn sống như mình hôm nayDù đời luôn đổi luôn thayGiữ tâm chánh niệm thẳng ngay giữa đời. Thế gian cần lắm tình ngườiSẻ chia nhân ái nụ cười thơ ngâyĐạo Đời chân lý xưa nayChung tay bồi đắp dựng xây cuộc đời. 💥Ngoài Thơ Về Cuộc Đời Hay, xem thêm Thơ Buồn Về Chồng tâm trạng❤️️ Thơ Nói Về Cuộc Đời Tham khảo ngay bài Thơ Nói Về Cuộc Đời sau đây Ai rồi cũng phải chếtSưu tầm Cứ vui đừng buồn nghĩ suyAi rồi cũng phải ra đi vĩnh viễnTa cười người khóc đưa tiễnCuộc đời như cuốn từ điển đã hếtĐó là trang cuối đoạn kếtHết kiếp tới số phải chết mà thôiDù đời bạc bẽo như vôiDù đời gắn kiếp bèo trôi suốt đờiTa đừng hờn trách ông trờiMà hãy sống vui hết đời tạo hóa Bài thơ Yêu ĐờiTác giả Nguyễn Hữu Bào Đêm qua mưa thật là toTrăng sao ướt hết tối mò buồn ghêSáng nay trời vội trở vềChiếu muôn tia nắng trên đê trong làngBầy chim mừng rỡ hót vangVườn hoa trước ngõ bướm vàng nhởn nhơMẹ em phơi lụa hong tơNgắm mây em viết bài thơ yêu đờiNắng hòa mưa thuận khắp nơiEm mơ em ước mọi người ấm no 💥Ngoài Thơ Về Cuộc Đời Hay, đọc thêm Thơ Hay Về Triết Lý Cuộc Sống❤️️ Thơ Về Cuộc Đời Cùng khám phá bài Thơ Về Cuộc Đời hay nhất dưới đây Đời hư thựcSưu tầm Bình minh nơi xứ lạ xa quêMàu hồng tím mờ mờ hư ảoĐời là giấc mộng dài mơ dạoĐể một ngày về cõi hư vô… Mặt trời lên cảnh hiện đời phô…Bóng thời gian vào mồ dĩ vãngTình, cơm áo gạo tiền…bảng lảngĐời vẫn còn hơi thở trần gian… 💥Ngoài Thơ Về Cuộc Đời Hay, đọc thêm Thơ Về Nhậu vui nhộn❤️️ Thơ Về Đời Chia sẻ thêm đến bạn đọc những bài Thơ Về Đời ấn tượng Thói đờiSưu tầm Cuộc đời như thước phim dàiNgười đời họ diễn, thiên tài nhập vaiBiết rằng diễn xuất rất hàiNhìn thôi đã hiểu, chẳng nài nói ra Lòng người hai mặt thôi màCuộc đời là thế, chẳng thà để xemTrước mặt không ngớt lời khenSau lưng nói xấu, nhỏ nhen từng lời Buồn thay cái thói ở đờiMiệng đời là thế, những lời dèm phaTiểu nhân ganh ghét thôi màThôi thì cứ diễn, ta thì cứ xem. 💥Ngoài Thơ Về Cuộc Đời Hay, xem ngay Thơ Ngắn hấp dẫn❤️️❤️️ Thơ Nói Về Cuộc Đời Hài Hước Thơ Nói Về Cuộc Đời Hài Hước vui nhộn mang nhiều tiếng cười cho mọi người Cứ Yêu ĐờiTác Giả Hồng Dương Ai ngồi đó, đôi dòng suy nghĩViết gì đây, mộng mị xa vờiViết cho tri kỷ, cho đờiCảnh buồn cứ mãi buông lơi chi hoàiCho ta được nguôi ngoai sầu khổThuở thiếu thời lá đổ không hayBon chen chi mãi sầu cayTrong xanh tuyệt hảo tháng ngày thơ ngâyTôi đã chán vơi đầy tấp nậpkẻ vì tiền vùi lấp lương tâmDẫm đạp, huynh đệ, tình thâmThơ thôi cũng đủ rằng tâm yêu đời… Cuộc sống này còn có một ngày maiLàm động lực để miệt mài tranh đấuBiết cần cù không việc nào là xấuHãy tự mình bước qua những niềm đau. 💥Ngoài Thơ Về Cuộc Đời Hay, xem ngay Thơ Câu Cá chế vui❤️️ Thơ Buồn Cuộc Đời Xem ngay bài Thơ Buồn Cuộc Đời dưới đây Một cuộc đời bất hạnhSưu tầm Nó đang nhìn vũng nước như cuộc đời phía trướcChỉ là bóng in trên mặt nước loang lổ kiếp đời trôiChỉ có mong manh ôi tâm sự hao gầyBiết ai chia sớt cho đầy niềm khao khát Những khát khao tầm thường vẫn là mất mácNói làm gì khi hạt lệ rớt xác xơ đờiVẫn thiếu tình thương và thiếu cả tình ngườiMong bắt gặp nụ cười người đồng cãm… Đang tìm một cái gì như là tia hy vọngCó ai làm rớt trong rung động của trái timVẫn mãi mê tìm kiếm thật im lìmTình người đó vẫn là đêm dài vô tận… 💥Ngoài Thơ Về Cuộc Đời Hay, đọc ngay Bài Thơ Mèo Đi Câu Cá❤️️ Thơ Hay Về Đời Ngắn Gọn Cùng tham khảo những Thơ Hay Về Đời Ngắn Gọn ý nghĩa Có lúcSưu tầm Có lúc vẩn vơ ngồi hátNgậm ngùi ngày tháng đi quaDĩ vãng rớt trong lơ đãngNụ hôn ngày cũ nhạt nhòa Có lúc ngây ngô im lặngDõi theo ký ức một thờiTình yêu hư hao, tan vỡCõi lòng nức nẻ rụng rơi Có lúc thẫn thờ hiên vắngMộng mơ đã cất cánh bayTương lai dường như chán nảnTìm chi giây phút miệt mài Có lúc âm thầm nhung nhớKỷ niệm chuyện chúng mình thôiBỗng dưng tim òa nức nởVuột tay ngày cũ qua rồi 💥Ngoài Thơ Về Cuộc Đời Hay, chia sẻ STT Về Thời Gian ý nghĩa❤️️ Những Câu Thơ Hay Về Cuộc Đời Những Câu Thơ Hay Về Cuộc Đời của mỗi người sau đây ĐờiSưu tầm Dòng đời hối hả bon chenCon người đổi trắng thay đen mấy hồiSống vì danh lợi mà thôiĐời là danh nghĩa cái nôi tội tình Ai ai cũng nghĩ cho mìnhMấy ai bị chửi lặng thinh hiền từCái tôi cứ giữ khư khưThương người đối đãi nhân từ, mấy ai? Còn không? người tự biết saiĂn năn hối lỗi…mới tài thánh nhânỞ đời danh nghĩa người thânĐằng sau tính toán bất cần là ai Đời là một kiếp đầu thaiLàm người sửa chữa nhưng ai sẽ làmHay là càng lợi càng thamHữu danh vô thực tự làm khổ nhau Đời là một kiếp thương đauĐời này nối tiếp đời sau tội tình. 💥💥Đừng bỏ lỡ bài thơ hay Anh Đi Anh Nhớ Quê Nhà❤️️❤️️ Thơ Buồn Về Cuộc Đời Đừng bỏ lỡ bài Thơ Buồn Về Cuộc Đời hay nhất Cuộc sống nàyTác giả Trần Tùng Cuộc sống này có muôn vạn niềm đauĐừng so đo cái nào lớn nhấtCó những điều bạc tiền hay vật chấtChẳng sánh bằng khi vĩnh viễn mất đi. Cuộc sống này ai biết trước điều chiCần trân trọng những gì đang tồn tạiNếu không muốn nơi tâm hồn ngây dạiBởi một ngày phải nói tiếng ăn năn. Cuộc sống này không tự vượt khó khănThì chớ hỏi sao chẳng bằng thiên hạNhưng cũng có những mảnh đời nghiệt ngãPhải âm thầm buồn bã lẫn đắng cay. Cuộc sống này còn có một ngày maiLàm động lực để miệt mài tranh đấuBiết cần cù không việc nào là xấuHãy tự mình bước qua những niềm đau. 💥💥Xem thêm Bài Thơ Xe Đạp và nhiều loại xe khác❤️️❤️️ Thơ Về Đời Người Xem thêm bài Thơ Về Đời Người vô thường ý nghĩa Dòng ĐờiSưu tầm Dòng đời lúc nổi lúc chìmLúc phiêu dạt, lúc có mình không taLúc đời ngoạn mục thăng hoaLúc cay, lúc đắng, lúc xa, lúc gầnLúc thắng, lúc bại, khổ thân!Lại có lúc sang đúng chiều chiều saiNgày mai lại đúngCó lúc nằm mơ mong thoát kiếp dại khờLại có lúc không biết sống đến maiMà dành củ khoai đến mốtKhi vinh, khi nhục nên phải biết sống căn cơNhư âm dương nghịch cảnh đợi chờCho nên muốn trọn kiếp ngườiPhải tu thân tích đức, phải nuôi chí bềnKhổ công rèn luyện mới nênDòng đời hết đục trong liền mênh vào bất tận biển ĐôngDòng đời sáng mãi trong ngần vinh quang! 💥💥Xem ngay Thơ Về Ngành Y hấp dẫn❤️️❤️️ Câu Thơ Về Cuộc Đời Câu Thơ Về Cuộc Đời giúp bạn có nhiều trải nghiệm hơn trong cuộc sống Cuộc Đời Là Một Giấc MơSưu tầm Cuộc đời là một giấc mơLà ngôi nhà tạm là bờ nghỉ chânLà nơi hồn gởi xác thânLà nơi hồn sẽ lìa trần thế gianLà nơi cõi ảo mơ màngLà nơi hơi thở khi tàn mới thôiLà nơi cuối nẻo chân trờiLà nơi tạo kiếp luân hồi đổi thay Bài thơ yêu đờiSưu tầm Đêm qua mưa thật là toTrăng sao ướt hết tối mò buồn ghêSáng nay trời vội trở vềChiếu muôn tia nắng trên đê trong làngBầy chim mừng rỡ hót vangVườn hoa trước ngõ bướm vàng nhởn nhơMẹ em phơi lụa hong tơNgắm mây em viết bài thơ yêu đờiNắng hòa mưa thuận khắp nơiEm mơ em ước mọi người ấm no 💥Ngoài Thơ Về Cuộc Đời Hay, khám phá Thơ Thức Trắng Đêm tâm trạng❤️️ Thơ Về Sự Đời Cùng ngâm Thơ Về Sự Đời để có những trải nghiệm thú vị Ai rồi cũng phải chếtSưu tầm Cứ vui đừng buồn nghĩ suyAi rồi cũng phải ra đi vĩnh viễnTa cười người khóc đưa tiễnCuộc đời như cuốn từ điển đã hếtĐó là trang cuối đoạn kếtHết kiếp tới số phải chết mà thôiDù đời bạc bẽo như vôiDù đời gắn kiếp bèo trôi suốt đờiTa đừng hờn trách ông trờiMà hãy sống vui hết đời tạo hóa Cuộc sống buồn cứ lặng lẽ trôi quaVà bao đau khổ xót xa một mìnhCũng là một kiếp con ngườiSao long đong chốn biển đời xa xôi Có những ngày thấy lòng buồn lặng lẽNgồi gục đầu lên nhật ký chơi vơiÚp mặt trên tay mệt mỏi ngủ vùiChẳng tha thiết sự đời người tô vẽ 💥💥Xem ngay Những Câu Thơ Buồn Về Cuộc Sống vô thường❤️️❤️️ Thơ Về Cuộc Đời Tài Xế Thơ Về Cuộc Đời Tài Xế để thấy được mỗi người đều có số phận riêng mình Kiếp lái xeSưu tầm Bởi đam mê anh chọn nghề tài xếMê khung trời vùng vẫy khắp muôn nơiAnh đâu hay bạc bẽo lắm em ơiBao đắng cay nhọc nhằn đêm khuya vắngĐêm từng đêm một mình anh thầm lặngÔm vô lăng mà nước mắt tuôn tràoNếu có thể anh chỉ ước làm saoNgày hôm nay đừng làm nghề tài xếNgày xưa kia lái xe bao người nểVà tôn vinh gọi đó là Bác tàiVà ngày nay lời gọi đó còn ai?Họ gọi anh chỉ là thằng tài xế Em yêu ơi đừng chờ anh ngày lễBởi nghề anh không có lễ bao giờNếu thương anh em giận vu vơHiểu cho anh là vì anh tài xếĐừng chờ anh những đêm anh về trễVì nghề anh ko hẹn trước bao giờCũng có khi anh chỉ về trong mơEm đừng giận đừng hờn anh em nhé!Người ta bảo bác tài nhiều tình trẻNhưng em ơi cũng chỉ có đôi ngườiHạnh phúc nhất là về thấy em cườiVà con thơ đang chờ anh về bế. 💥💥Đọc ngay Thơ Thề Bỏ Rượu hài hước❤️️❤️️ Thơ Về Cuộc Đời Bất Hạnh Tham khảo ngay bài Thơ Về Cuộc Đời Bất Hạnh sau Bất CôngSưu tầm Lực bất đành tâm lại chửi thềCũng vì xã hội lắm nhiêu khêNgười ăn chẳng hết rồi đem vứtKẻ kiếm không ra lại nhặt vềNgó cảnh bất công mà nẫu ruộtTrông phường vô lí thấy đau mềThà đui chẳng biết thời cũng kệ 💥Ngoài Thơ Về Cuộc Đời Hay, đọc thêm Thơ Về Biển nổi tiếng❤️️ Thơ Về Cuộc Đời Thong Dong Đừng bỏ lỡ bài Thơ Về Cuộc Đời Thong Dong hay nhất Một cuộc đờiSưu tầm Đời người như ngọn gió thuThoảng bay nhè nhẹ vi vu giữa trờiSớm mai sương đọng hoa cườiNắng trưa gay gắt vẽ vời đẩy đưa Chiều tàn xối xả cơn mưaĐêm buồn rủ bóng lưa thưa giọt sầuHeo may vội vã canh thâuChập chờn thức tỉnh còn đâu giấc nồng Hiên nhà lành lạnh gió đôngRít bên khe cửa, se lòng hắt hiu…..Một đời sống để thương yêuTránh gây phiền phức, làm điều không hay Cho dù nhanh chậm tháng ngàyRa đi thanh thản, hồn bay nhẹ nhàngXác thân rồi cũng sẽ tanNgười trần không trách, không bàn về ta. 💥💥Tìm hiểu thêm Thơ Hay Về Cuộc Sống ý nghĩa❤️️❤️️ Thơ Về Cuộc Đời Đàn Ông Cùng đọc thêm bài Thơ Về Cuộc Đời Đàn Ông nhiều tâm trạng NGƯỜI ĐÀN ÔNG DỄ VỠThơ Nguyễn Đình Huân Là người đàn ông mong manh dễ vỡNửa cuộc đời luôn yêu vợ thương conSống có tình mãi chung thuỷ sắt sonAnh giản đơn giữa Sài Gòn hào nhoáng Ta yêu thương trải qua bao ngày thángVẫn như ngày nào lãng mạn bên nhauAnh còn nhớ không ngày ấy lần đầuMình gặp nhau cơn mưa ngâu bất chợt Bên mái hiên mình chờ cho mưa ngớtCơn gió vô tình làm ướt áo emLấy áo khoác che anh tới làm quenĐưa em về anh hỏi tên xin hẹn Em mắc cỡ mắt nhìn xa bẽn lẽnNgọn lửa tình bốc cháy bén tơ duyênCho anh hùng sánh vai với thuyền quyênEm đã trở thành vợ hiền từ ấy Bao năm qua tình đôi ta vẫn vậyMái ấm gia đình bên dòng chảy thời gianMình bên nhau đầm ấm các con ngoanCuộc sống vui tươi ngập tràn hạnh phúc. 💥💥Chia sẻ bài Thơ Về Mưa Tình Yêu lãng mạn❤️️❤️️ Thơ Về Cuộc Đời Lênh Đênh Giới thiệu đến bạn bài Thơ Về Cuộc Đời Lênh Đênh, vấp ngã Bốn Phương Chìm NổiSưu tầm Con biết thân con phận lạc loàiCam đành chấp nhận số mà thôiBốn Phương Chìm Nổi như mây khóiMặc tình giông gió cuốn đùa trôi. Bốn Phương Chìm Nổi con nào dám,Trách Trời hay tạo Hóa bất con như thuyền trong cơn sóngVùi dập tơi bời giữa biển Đông. Bốn Phương Chìm Nổi lắm long đongNay còn chút tâm tình ước mongSao cho tất cả đều được phướcTrải một kiếp người TÂM trắng trong. 💥Ngoài Thơ Về Cuộc Đời Hay, xem 1001 Stt Hay Về Phụ Nữ phái đẹp❤️️ Thơ Về Cuộc Đời Màu Đen Thơ Về Cuộc Đời Màu Đen, về những số phận không được may mắn Cõi Tạm!Sưu tầm Mây ngàn đọng trên cao đỉnh núiLinh hồn buồn vá víu con timSương giăng chừng núi lặng imDường như ai đó cố dìm phiền đau… Vô thường đến nỗi đau bóng phủVải sô thưa ấp ủ thân gầyTrái tim sương khói chất đầyHư hao một cõi buồn lay lất lòng… Hãy chấp nhận long đong số phậnKiếp lãng sầu lận đận vô biênTrần gian là cõi ưu phiềnời là cõi tạm lỡ nghiền đắng cay… Tránh sao nỗi thân này xanh cỏHãy vui cho ai đỏ phận đờiChớ buồn ơi kiếp chơi vơiRồi đời cũng một lần rơi suối huyền… Buồn vui lắm trả nguyên lại nhéKhép mi rồi đóng nhẹ áo quanCòn đâu nức nở lăng loànChim dang cánh mỏi bạc loang cánh buồm… Xin trả lại đời buồn vĩnh biệtTrả món sầu đau xiết bao ngànTình duyên vỡ lỡ bóng tanThiên thu bia mộ nghĩa trang bóng chờ… 💥💥Cùng khám phá bài Thơ Về Bác Hồ hay nhất❤️️❤️️ Thơ Về Cuộc Đời Phụ Nữ Thơ Về Cuộc Đời Phụ Nữ, phái đẹp nhân các ngày lễ đặc biệt EM CHỈ LÀ NGƯỜI ĐÀN BÀ CÔ ĐƠNThơ Thu Trần Em chỉ là người đàn bà cô đơnQuen với xước sự giận hờn vô cớNhững trái ngang và một lần lầm lỡĐeo bám hoài nét trăn trở hằn sâu Chẳng có gì ngoài vết cứa đã lâuLòng vụn vỡ duyên tình đầu ngang tráiVây quanh em nhiều chuyện buồn tê táiNhói đau lòng khi nhắc lại chữ yêu Đôi mắt buồn thơ thẩn đến đăm chiêuThời gian trôi nét mĩ miều đã hếtTim còn đập nhưng niềm tin đã chếtSợi tình nào ai dám gắn kết đâu Em sợ lắm vết cắt… lại … thêm sâuĐón tình ai trong phút đầu bơ ngỡSợ lại yêu lại sợ tình dang dởCâu hỏi này… anh …thổi thở giúp em? 💥Ngoài Thơ Về Cuộc Đời Hay, chia sẻ Thơ Vui Ngắn hài❤️️ Thơ Về Cuộc Đời Cay Đắng Xem thêm bài Thơ Về Cuộc Đời Cay Đắng, buồn tủi sau Cuộc đời chán nảnSưu tầm Rượu thấm vào tim sẽ ấm lòng?Hay càng buốt lạnh giữa trời đông?Hay là tất cả niềm đau khổSẽ chực trào tuôn nhạt má hồng? Hãy rót cho tôi chén rượu đầyTôi cần phải uống để còn sayĐể tôi không phải là tôi nữaĐừng để cho tôi tỉnh mộng này Tôi muốn quên đi kiếp làm ngườiThân tàn ma dại, kẻ tàn hơiLà tôi, chắc lẽ là tôi đóChán nản còn đây giữa đất trời. Chất rượu thấm dần trong trí nãoVô tình đập vỡ chén ly bôiQuanh tôi trời đất cuồng điên quáGục xuống, tai nghe rợn tiếng cười Cười xong rồi khóc với đê mêChập chờn say tỉnh giữa hoang khêVà trong thế giới vô hình ấyHồn bỗng bay xa chẳng muốn về. 💥💥Khám phá Thơ Buồn hay tâm trạng❤️️❤️️ Thơ Về Cuộc Đời Người Phụ Nữ Thơ Về Cuộc Đời Người Phụ Nữ, 12 bên nước, vui buồn khổ ải dưới đây NGƯỜI ĐÀN BÀ CÔ ĐƠNThơ Xuyên Nguyễn Người đàn bà cô đơnLang thang bước chân đi về nơi lối cũTìm vào chốn hư vô…Đôi mắt thẳm sâu hai hàng lệ ứaTrái tim như bị cứa… Lòng đauNgười đàn bà trải qua những bể dâuHạnh phúc đâu là niềm thương nỗi nhớ?…Một cuộc tình cũng qua cả mùa ngâu…Một chút nhớ thương mối tơ tình cất giữ…Đời là bể dâu trĩu nặng đôi vai nhỏ bé hao gầyNgười đàn bà cũng có được những ngày để yêu thương hờn giận… Cũng đã một nửa cuộc đờiYêu muộn màng trong say đắm cuồng si…Hỏi tình yêu nay có tội gì hay người tình quên lãng?.Bờ môi kia có mặn chát những chiều…Nhìn dáng liêu siêu tấm thân gầy hiu hắtNgười đàn bà bước chân về đâu?.Thả nỗi cô đơn trong chiều dần tắtNước mắt nhạt nhòa khôngxoa dịu nỗi đau thẳm sâu trong trái tim cằn cỗiNghĩ về muôn nỗi đắng cay…Chiều cô đơn lạc bước giữa dòng đờiTấm thân gầy nhìn về phía xa sôiNgười đàn bà đã khóc….Chiều nhạt nắng…. Sao thươngNgười đàn bà không qua nỗi tơ vươngMối tình si…. Quên lãng. 💥💥Đọc ngay Thơ Về Người Béo, người mâp vui❤️️❤️️ Thơ Về Cuộc Đời Bạc Bẽo Tham khảo ngay bài Thơ Về Cuộc Đời Bạc Bẽo, tâm trạng Thói đờiSưu tầm Cuộc đời như thước phim dàiNgười đời họ diễn, thiên tài nhập vaiBiết rằng diễn xuất rất hàiNhìn thôi đã hiểu, chẳng nài nói raLòng người hai mặt thôi màCuộc đời là thế, chẳng thà để xemTrước mặt không ngớt lời khenSau lưng nói xấu, nhỏ nhen từng lờiBuồn thay cái thói ở đườiMiệng đời là thế những lời rèm phaTiểu nhân ganh ghét thôi màThôi thì cứ diễn, ta thì cứ xem. Thêm một ngày thả nỗi nhớ đi lang thang trên vỉa hè ký nỗi buồn biết niềm đau có bất chợt ta cảm thấy cô đơn.! 💥Ngoài Thơ Về Cuộc Đời Hay, đọc ngay Thơ Về Rượu Và Tình yêu❤️️ Thơ Về Sóng Gió Cuộc Đời Đừng bỏ lỡ bài Thơ Về Sóng Gió Cuộc Đời hay nhất dưới đây Hai câu thơ của Lưu Quang Vũ “Nếu ở đời mọi sự đều trơn láng – Thì chắc gì ta đã nhận ra ta?”. Và đúng vậy, cuộc sống của chúng ta không chỉ cấu thành từ những niềm vui và hạnh phúc. Ví như mục đích sống của bạn là thành công, là chinh phục, nhưng con đường dẫn tới đỉnh cao của sự thành công ấy lại thiếu vắng bóng dáng của những khó khăn, thất bại và thử thách, liệu rằng khi bạn đứng trên đó rồi, bạn có cảm thấy thỏa mãn hay chăng? NGẪM ĐỜIThơ Thanh Hùng Cũng chỉ là vài chiếc lá nhẹ rơiLàm ta thấy cả bầu trời hiu quạnhHôm nào đó lá còn xanh đỏng đảnhMà giờ đây đã vàng ánh lên rồi Và con người cũng có thế mà thôiCứ trôi nổi…nổi trôi như dòng thácSống để thấy cõi đời nhiều đen bạcĐối xử nhau như cỏ rác lạc loài Sống trên đời xin đừng có phụ aiCười hôm trước ngày mai người cười lạiĐừng mặc định ai giàu là giàu mãiAi sa cơ thì phải chịu cúi đầu Ngậm máu rồi miệng có sạch được đâuCòn mang tiếng cơ cầu cho thêm mệtNgọc có giũa sẽ không còn tì vếtNên sống sao để dứt hết muộn phiền Hãy an lòng với cuộc sống hồn nhiênĐừng mơ tưởng sống cho hiền đằm thắmTà và chính đâu có xa vạn dặmMột đường tơ là vạch ngắm chánh tà. 💥💥Thêm chia sẻ Cách Làm Thơ 4 Chữ đơn giản❤️️❤️️ Thơ Về Số Phận Cuộc Đời Xem thêm một vài bài Thơ Về Số Phận Cuộc Đời hay ĐỜI NGƯỜI ĐÂU MẤY LẦN VUITác giả Tùng Trần Kiếp con người mỏng manh như là gióSống trên đời có được mấy lần vuiSao phải đau mà không thể mỉm cườiGắng buông nỗi ngậm ngùi nơi quá khứ Nếu có thể sao ta không làm thửĐể tâm hồn khắc hai chữ bình anCho đôi chân bước thanh thản nhẹ nhàngDù hướng đời có muôn ngàn đá sỏi Biết nhận sai khi trót gây lầm lỗiNgười ghét ta cũng chớ vội oán hờnĐừng để mình xem nặng nhẹ thiệt hơnThì lệ sẽ chẳng ướt sờn vai áo Phải mạnh mẽ đương đầu cùng giông bãoSống chỉ cần chốn nương náu mà thôiĐược cơm no áo ấm cũng vui rồiBởi dòng đời còn lắm người cơ nhỡ Chốn dương gian chẳng qua là tạm bợTiệc tàn rồi cũng trở lại hư vôHãy giữ gìn trân trọng mến thương nhauVì thời gian chẳng thể nào quay lại. 💥Ngoài Thơ Về Cuộc Đời Hay, đọc thêm Thơ 4 Chữ Về Cô Giáo ngắn❤️️ Thơ Về Cay Đắng Cuộc Đời Đừng bỏ lỡ bài Thơ Về Cay Đắng Cuộc Đời ý nghĩa Ta mệt lả giữa dòng đời cay đắngSưu tầm Ta mệt lả giữa dòng đời cay ân tình lại quá nặng người thân ta đang mệt mỏi rã thề ước cũng buông lơi vụn vỡ. Ta chỉ ước đời đừng vương chữ tim này đừng thương nhớ về ái ân không khắc khoải canh xuân cứ để phôi phai tàn lụi. Một ngày kia khi trăng tàn sau mình ta cứ lầm lũi bước nhân kia nào đâu vướng bận cuộc sống là buông đi tất cả. 💥💥Xem thêm Thơ 4 Chữ Về Tình Yêu ngọt ngào❤️️❤️️ Thơ Về Giông Bão Cuộc Đời Xem ngay Thơ Về Giông Bão Cuộc Đời, lênh đênh đầy khó khăn ĐỜI NGƯỜI TỰA KIẾP PHÙ DU !Thơ Ngọc Lê Ôi cuộc sống với muôn vàn cay đắngTa mơ về khoảng lặng chốn bình anỞ đâu đây còn sót giữa đời thườngĐang lẫn lộn giữa hai miền tối sángTa ngồi đây giữa suy tư trầm lắngLặng nghe từng hơi thở của nhân gianVẳng đâu đây như tiếng nhạc vô thườngRu tiềm thức lãng quên niềm nhung nhớ Ai nghe tiếng thời gian qua nhịp thởCảm nhận đời đang vội vã qua nhanhChợt giật mình muốn níu chút ân tìnhLàm hành trang trước khi rời cõi tạmĐời quá ngắn nên sống sao cho trọnChữ thâm tình nghĩa nặng hãy vuông trònĐể mai ngày khỏi day rứt lương tâmMặc nhân thế đắm chìm trong danh lợiTa ngồi ngắm dòng đời đang cuồn cuộnChảy giữa đời muôn vạn nẻo đua tranhTự nhủ lòng hãy gạt hết ưu phiềnLòng thanh thản khi về miền đất hứa !Ôi nhân thế biết tìm đâu ra nữaKhi đời người sống tựa kiếp phù du! 💥💥Đọc thêm Những Câu Thơ Hay Về Thợ Điện hấp dẫn❤️️❤️️ Thơ Về Nghịch Lý Cuộc Đời Một vài bài Thơ Về Nghịch Lý Cuộc Đời hay sau NGHỊCH LÝ CỦA CUỘC ĐỜIThích Thiện Pháp Cha mẹ với con cáiCho, không bao giờ cái thì thích đòiMà không bao giờ nhà, thấy cha mẹ,Không một lời hỏi bước vào cơ quanĐã cúi chào thủ chơi cùng thiên hạ,Ba hoa trăm điều ốm, nằm bảy ngày,Không một lời thăm quán nhậu với bạn,Tiêu tiền coi như em góp làm giỗLại so đo từng tự, khi lễ lượtThì cỗ dày, mâm chung với bố mẹKhông chịu góp đồng nào. Giỗ tổ tiên coi nhẹ,Nuôi cha mẹ thì cả vợ cả chồngĐua nhau làm từ tiền nuôi bố mẹĐã ít, lại hay chết, xây lăng mộTốn kém cả núi mái ngồi trong quánVới bạn nhậu hàng mà không thể chờChỉ mấy giây đèn ta vượt đèn đỏĐể tiết kiệm mấy nhà ôm điện thoạiBuôn chuyện đến nửa ngày. Nhạc Tây, nhạc Hàn QuốcThuộc cứ gọi làu dao và tục ngữKhông nhớ nổi vài hàng chục nghìn ngườiChờ cầu may, cầu thể may và lộcCó thể cho và không biết hoặc quênPhật dạy May và LộcKhông phải cho và xin,Mà là do Nhân Quả. 💥💥Đọc ngay Thơ Tình Toán Học hại não❤️️❤️️ Thơ Về Gánh Nặng Cuộc Đời Chia sẻ đến bạn bài Thơ Về Gánh Nặng Cuộc Đời buồn GÁNH NẶNG CUỘC ĐỜISưu tầm Ba mệt rồi, con gánh nặng cuộc Ba muốn nghỉ ngơiSau nhiều năm vất vả… Cuộc đời luôn nghiệt ngãNhững vất vả lo mong sau an nhànKhi các con thành đạt. Giờ các con khôn lớnBa sức yếu lực cực nhọc gian nanTrở thành như tảng đá. Ba nghỉ ngơi, con nặng trao lại cố gắng lo trònĐứng trên chân mình chứ. Ba nhắc điều này nữa,Phải nhớ câu Nghĩa phấn đấu siêng năngThế thôi, con nhớ nhé. Giờ Ba tìm vui vẻTrong câu hát, vần sau…Con dại khờSẽ nhớ Ba lắm đấy… 💥Ngoài Thơ Về Cuộc Đời, đọc thêm Thơ 4 Chữ Hay Về Cuộc Sống❤️️ Thơ Về Ngã Rẽ Cuộc Đời Cùng đọc thêm bài Thơ Về Ngã Rẽ Cuộc Đời hay nhất Lối rẽ cuộc đờiSưu tầm Bên lề cuộc sống kẻ tha hươngLối rẽ là đâu cuối đoạn đườngLặng lẽ bao ngày xuôi bến nhớÂm thầm những buổi ngược dòng thương Tình đen vội bỏ niềm say đắmSố bạc thời ôm nỗi chán chườngVị đắng mùi cay đời nếm trảiƯu phiền muốn giải lại càng vương Vẫn nợ cuộc đờiSưu tầm Nụ cười vẫn nở trên môiẨn trong nổi nhớ đơn côi tình buồnĐường đi phía trước-về nguồnTa còn u uẩn nổi buồn riêng mang. 💥Ngoài Thơ Về Cuộc Đời Hay, xem ngay Thơ Về Rượu chất❤️️ Thơ Về Cát Bụi Cuộc Đời Đừng bỏ lỡ bài Thơ Về Cát Bụi Cuộc Đời hay nhất MỘT MAI TRỞ VỀ CÁT BỤITác giả Mai Khôi Ngày mai đây nếu không còn ta nữaTrời vẫn xanh và nắng vẫn dịu dàngNgười rồi sẽ cũng nhanh nhanh chóng chóngTìm một người thay thế chỗ ta gian hỏi ta có buồn không chứ?Ừ, chút thôi, vì người vội quên rồiNhưng vui chứ, ta an nhiên cất bướcVương vấn lòng để lại đoạn ấy có lẽ nhớ về ta đôi lúcChắc bình tâm và chắc sẽ mỉm cười Thanh xuân ấy người cùng ta chung bướcMột đoạn đường mà năm tháng phai nơi đó sẽ hòa cùng cát bụiCả nhớ thương cả yêu hận một đờiGom lại hết ta mang đi hết thảyChỉ kiếp này ta như đá chơi vẫn thế vẫn vô thường đến thếAi cũng rồi theo cát bụi bay điNếu một mai người già nua hơi thởNhớ tìm ta nơi cơn gió thầm thì. 💥💥Đừng bỏ lỡ Thơ 4 Chữ Về Mùa Hè, mùa xuân, hạ đông hay❤️️❤️️
“Câu chuyện đời tôi” - tự truyện của người mù, điếc đầu tiên trên thế giới tốt nghiệp đại học. Sơn Tùng 'Quang Huy rất cố gắng giữ, nhưng tôi quyết đi' “Tính cách không thể phát triển một cách dễ dàng trong bình lặng. Chỉ qua thử thách và gian khổ, tâm hồn ta mới trở nên mạnh mẽ hơn, hoài bão hình thành, công danh thành tựu”. Đó là chia sẻ của Helen Keller, nữ văn sĩ, nhà hoạt động xã hội, diễn giả người Mỹ. Bà là người khiếm thị và khiếm thính đầu tiên của nước Mỹ đạt được học vị Cử nhân Nghệ thuât. Helen Keller 1880-1968, bị mất thính giác và thị giác do bạo bệnh khi 19 tháng tuổi. Suốt gần 6 năm sau đó là quãng thời gian thinh lặng tuyệt đối và đầy bóng tối đối với bà. Nhưng bắt đầu từ năm 7 tuổi, dưới sự hướng dẫn và tình yêu của cô Anne Sullivan, Helen Keller đã học để có thể đọc, viết và nói được. Sự kiên quyết nỗ lực với tinh thần bền bỉ của bà trong việc truy cầu kiến thức đã giúp Hellen bước vào giảng đường đại học và sau đó đóng góp nhiều cho xã hội cũng như cộng đồng người khuyết tật. Nghị lực phi thường của Helen Keller được tái hiện một cách chân thực và đầy cảm xúc trong cuốn tự truyện “Câu chuyện đời tôi”. Theo chia sẻ của dịch giả Nguyễn Thành Nhân, trong quá trình đi tìm những tác phẩm hay, có giá trị nhưng chưa được dịch ở Việt Nam, ông tình cờ bắt gặp một tác phẩm tưởng đã chìm vào lớp bụi lãng quên, đó chính là Câu chuyện đời tôi - The Story of My Life của Helen Keller. “Đọc qua vài chương, tôi mới giật mình nhận ra mình còn quá nhiều điều chưa biết. Helen Keller là một con người vĩ đại, càng vĩ đại hơn nữa khi bà là một người phụ nữ, bị mù và điếc khi mới 19 tháng tuổi, nhưng đã làm được những điều vô cùng kỳ diệu và vĩ đại. Vậy mà mãi đến lúc đó tôi mới biết về bà!”, dịch giả Nguyễn Thành Nhân bày tỏ niềm ngưỡng mộ với nữ văn sĩ Helen Keller. Có lẽ, không riêng gì dịch giả Nguyễn Thành Nhân mà bất cứ ai đọc tự truyện “Câu chuyện đời tôi” cũng có chung niềm ngưỡng mộ đó.
kể về cuộc đời